“Ngày lễ, con gái út của bà thì có quần áo mới, nhưng đứa trẻ này lại không có. Bà Thẩm hoàn toàn xem cô ấy thành một đứa con hoang mà đối đãi, thậm chí… còn bắt cô ấy làm việc nặng, chăm sóc em gái, mà sự đối xử bất công này, bà mãi mãi đều chỉ nói với cô ấy một câu, bởi vì con là chị, cho nên phải chăm sóc em gái, đúng không?”

Tô Cửu nói đến đây, nghĩ đến những tư liệu mà mình điều tra được, đáy mắt cô ta không nhịn được mà xuất hiện tia căm tức: “Thậm chí sau khi cô ấy ly hôn, đẩy mối hôn sự mà con gái út của bà không vừa ý lên người cô ấy, bắt cô ấy đi gả thay, bắt cô ấy chịu đựng sự đối xử bất công. Bà Thẩm, làm người có thể làm đến mức này của bà, cũng là rất cực phẩm rồi.”

Nói như thế, mẹ Thẩm đều cảm thấy bản thân tội trạng chồng chất, nhưng suy nghĩ lại, bà ta lại cảm thấy mình làm đúng.

“Tôi sao lại là cực phẩm chứ? Cô cũng biết nó không phải con gái ruột của tôi, chỉ cần là người đều sẽ đối tốt với con gái ruột của mình, nó đâu phải con do tôi sinh ra, tôi tại sao phải đối tốt với nó? Tôi không nợ nó! Huống chi, nhà họ Thẩm nuôi nó lớn như thế, nó muốn đi học tôi cũng để nó đi học rồi, tôi có lỗi gì với nó chứ?”

“Bà Thẩm sợ rằng không biết mình đã làm trái với tâm tư ban đầu? Nếu như có thể lựa chọn, bà cảm thấy cô ấy sẽ chọn bà làm mẹ sao? Vốn dĩ chính là bà và chồng bà không sinh được con cho nên muốn nhận nuôi cô ấy, nhưng ai biết sau khi bà có con thì khiến đứa trẻ này bắt đầu chịu sự đối xử bất công, khi bà đối xử với cô ấy như thế, bà đã từng nghĩ đến đứa trẻ này ban đầu mang đến cho bà bao nhiêu niềm vui và sự cảm động chưa?”

Mẹ Thẩm: “…”

Bà ta bỗng nghĩ đến, trước khi bà ta còn chưa có mang thai, khi bà ta với chồng bà ta có thể nhận nuôi đứa trẻ Thẩm Cửu này hai người đều rất vui, bởi vì mày mắt của cô rất đẹp, vừa nhìn là biết sau này lớn lên chính là một đứa trẻ xinh đẹp.

Hai người lúc đó còn đang thương lượng nói, đợi sau này đứa trẻ lớn lên nhất định phải tìm cho cô một người tốt để gả cho.

Nhưng sau này sau khi bà ta có con của mình, những suy nghĩ đó từ từ thay đổi, thậm chí bà ta bắt đầu chán ghét Thẩm Cửu, cảm thấy đứa trẻ này chính là đồ sao chổi, chỉ biết tiêu tốn tiền của bà ta, cho nên bà ta bắt đầu không may quần áo mới cho Thẩm Cửu, hơn nữa khi Thẩm Nhã bắt nạt Thẩm Cửu, bà ta đều xem như không nhìn thấy, thậm chí cảm thấy thống khoái.

Ban đầu Thẩm Cửu bị bọn buôn người bắt đi, mẹ Thẩm thậm chí cảm thấy… vậy quá tốt rồi.

Dù sao cô chỉ là đứa trẻ nhận nuôi từ cô nhi viện về, vốn dĩ chỉ là đứa trẻ bị vứt bỏ, cho bọn buôn người bắt đi cũng không có gì không tốt. Hơn nữa bà ta cảm thấy bọn buôn người có lẽ có thể xem cô đưa đến tay của ba mẹ khác, bà ta cũng không cần tiếp tục nuôi dưỡng cô nữa.

Nhưng suy nghĩ này điên cuồng sinh sôi, nhưng sau đó cảnh sát vậy mà gọi điện đến nói người tìm được rồi, bảo bà ta đến cục cảnh sát nhận người.

Bà ta do dự rất lâu mới đến đón Thẩm Cửu về, bắt đầu từ lần đó trở đi, bà ta càng nhìn Thẩm Cửu không thuận mắt, thậm chí cô sao không chết trong tay mấy tên buôn người đi chứ.

Tóm lại… tất cả mọi chuyện đến bây giờ đều không giải thích rõ được.

“Cho nên mục đích của hai người ngày hôm nay là?”

“Bà Thẩm bây giờ đã thừa nhận đứa trẻ đó chính là bà nhận nuôi từ cô nhi viện, không phải con gái ruột của bà đúng không?”. Truyện mới cập nhật

Việc đến nước này, bà ta cũng không có gì mà không thừa nhận được cả, mẹ Thẩm gật đầu.

“Đúng, dù sao hai người đã điều tra rõ chuyện này như vậy rồi, vậy tôi cũng không có gì để che giấu nữa, hai người rốt cuộc là ai? Điều tra chuyện này là có nguyên do gì?”

Tô Cửu liếc nhìn Hàn Đông, Hàn Đông gật đầu, Tô Cửu liền mở miệng yêu cầu: “Bình an khấu đó đâu?”

Mẹ Thẩm liếc nhìn bọn họ, sau đó không khách khí nói: “Hai người rốt cuộc muốn làm cái gì?”

“Bà Thẩm, sự việc đã rất rõ ràng rồi, bà chắc chắn không biết chúng tôi muốn làm cái gì sao?”

“Hai người…” Mẹ Thẩm nghĩ một lát, sau khi phản ứng lại bà ta bỗng mở to mắt, không dám tin chỉ vào bọn họ: “Lẽ nào, lẽ nào Thẩm Cửu là…”

“Nếu như có thể, xin bà trả lời cặp bình an khấu đó, cặp bình an khấu đó… bên trên có ký tự, là ông cụ nhà họ Hàn lệnh người tốn rất nhiều vàng làm ra.”

Nghe đến đây, mẹ Thẩm vẫn cảm thấy đời người thật hư huyễn, bà ta vậy mà đã nhận nuôi một con của nhà giàu có? Bây giờ vậy mà còn tìm đến cửa rồi.

Không được.

Bà ta không thể giao Thẩm Cửu ra như thế.

Nghĩ đến đây, mẹ Thẩm khẽ ho một tiếng: “Hai người muốn tìm nó về, nhưng tôi làm sao biết lời hai người nói có phải thật hay không? Cặp bình an khấu đó vừa nhìn là biết rất đáng tiền, hơn nữa đứa trẻ là tôi nhận từ cô nhi viện về, tôi không làm chuyện gì phạm tội cả? Còn chuyện sau này, đó đều là chuyện sau khi tôi nhận nuôi nó, tôi thân là mẹ của nó, có quyền quyết định đối xử với nó như thế nào. Nó cũng đã trưởng thành rồi, hai người bây giờ muốn nói với tôi, nó là con của nhà họ Hàn mấy người sao? Hừ, không lấy ra được chứng cứ, tôi sẽ không tin, càng sẽ không giao bình an khấu đó cho hai người.”

Tô Cửu khẽ mỉm cười: “Lời nếu đã nói toác hết rồi, vậy thì không cần dài dòng nữa.”

Nói xong, giống như dùng thuật pháp lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng để trên bàn: “Bà Thẩm, trong này có 15 tỷ, là tiền công mấy năm này bà chăm sóc cô Hàn, nếu như bà bằng lòng trả lại cặp bình an khấu, vậy 15 tỷ này đều là của bà Thẩm.”

Mẹ Thẩm vừa nghe đến 15 tỷ, mắt lập tức sáng lên, giống như cảm giác trong bóng đêm tĩnh mịch, đột nhiên tất cả đèn đều cùng sáng lên.

Nhưng rất nhanh, bà ta lại liếc nhìn Hàn Đông trước mắt.

Người này sau khi bước vào, khí thế bao trùm cả căn phòng, thậm chí nói đến cả căn nhà đã không chứa được nữa ấy chứ, loại người này… 15 tỷ sao mà đủ?

Nghĩ đến đây, mẹ Thẩm bèn giả bộ thanh cao khẽ ho một tiếng, sau đó nói: “Hai người đây là có ý gì? Cầm 15 tỷ thì muốn mua rồi? Tôi giống loại người thấy tiếng sáng mắt đó hay sao?”

“Theo điều tra, bà nợ hơn 3 tỷ tiền cờ bạc, chồng của bà gần đây bởi vì vấn đề nợ nần của bà, đã nợ nần chồng chất, hơn nữa con gái lớn của bà Thẩm Cửu đã thay bà trả trước 900 triệu, đúng chứ?”

Mẹ Thẩm: “… Xem ra hai người quả thật là cái gì cũng điều tra được.”

“Bà Thẩm là người thông minh, chắc biết vụ giao dịch này có đáng làm hay không, số tiền này cầm đi đập vào các khoản nợ này, số tiền dư lại đủ cho hai người dưỡng già rồi.”

“Lời này của cô là có ý gì?” Mẹ Thẩm tức giận đứng dậy, lại bởi vì khí thế trên người mà cảm thấy sợ hãi, giọng nói nhỏ đi vài phần: “Tôi đã nuôi nó hơn 20 năm, hai người nói cầm tiền đổi thì cầm tiền đổi sao?”

“Nếu như có thể, tôi cũng không muốn nhắc đến tiền với bà. Nếu đã như thế, Tô Cửu.” Hàn Đông đột nhiên mở miệng.

Tô Cửu phản ứng lại, trực tiếp cầm lại chiếc thẻ ngân hàng trên bàn.

“Vốn dĩ chúng tôi trước khi đến không có chuẩn bị tiền, dù sao bà là ân nhân nuôi dưỡng cô ấy hơn 20 năm, dùng tiền giải quyết vấn đề thật sự quá tổn thương người rồi, hiện nay xem ra cách nghĩ của bà Thẩm với chúng tôi ngược lại giống nhau.”

Mẹ Thẩm nhìn thấy cô ta thu lại tiền, lập tức kinh ngạc đến trợn mắt.

Đây là chuyện gì? Bà ta muốn càng nhiều tiền hơn, nhưng không ngờ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play