Thẩm Cửu: "… Không được! Dù như thế nào cũng không được! Anh bị thương nặng như vậy, tôi không đi đâu cả.”

Nếu như cô đi vào lúc này, hoặc là để Dạ Y Viễn đưa cô đến nơi diễn ra bữa tiệc, có thể lương tâm cô cả đời đều bất an!

Cô cũng không muốn làm một người bất nhân bất nghĩa!

“Đồ ngốc.” Dạ Y Viễn thấp giọng nói với cô một câu, kìm lòng không được lộ ra nụ cười nhạt với cô: "Không phải em rất thích cậu ta sao? Anh cả đang giúp em thôi mà.”

“Không đâu!” Thẩm Cửu dùng sức lắc đầu, nụ cười của Dạ Y Viễn cay đắng lại tự giễu, làm hại mũi cô lập tức cay cay. Sau đó lúc lắc đầu, nước mắt của cô lập tức rơi xuống: "Tôi không cần anh cả làm như vậy, anh cả chỉ cần nằm trong bệnh viện dưỡng thương là được rồi!”

“Anh cả không phải nói rồi sao? Anh không sao cả, những thứ đó đều là vết thương ngoài da thôi, chỉ cần băng bó tốt là được, đi thôi, nếu không đi có thể sẽ bị trì hoãn đấy.”

“Không, đừng!” Thẩm Cửu dùng sức cản lại, nước mắt tí tách rơi xuống: “Tôi không cần, anh cả, anh hiểu không? Cho dù muốn đi cũng là tự tôi đi, tôi tuyệt đối sẽ không để anh cả đưa tôi đi nữa! Tôi không muốn liên lụy đến anh cả nữa...”

Nói xong lời cuối cùng, Thẩm Cửu khóc không thành tiếng.

Trước đó cô vẫn hoài nghi mục đích của Dạ Y Viễn không tốt, nhưng bây giờ... Cô mới ý thức được mình mới là người đáng ghét, người ta đối xử tốt với cô như vậy, nhưng cô vẫn hoài nghi người ta, cảm thấy anh ta là người xấu.

Bây giờ... Anh ta đã bị thương như vậy mà còn khăng khăng muốn đưa cô đến bữa tiệc.

Cô y tá trốn ở một bên nhìn cảnh tượng này, bởi vì cô ta còn trẻ, cho nên cũng bị cảm động đến rơi nước mắt, thật sự rất cảm động, vốn cô ta còn tưởng rằng hai người này là một đôi, nhưng không ngờ lại không phải...

Không phải thì thôi, người đàn ông này rõ ràng là đang giúp người phụ nữ này ở cùng một chỗ với người đàn ông khác, thật sự là làm cho người ta cảm động!

Đưa người phụ nữ mình yêu đến trước mặt người đàn ông khác, loại chuyện này, phải cần bao nhiêu dũng khí đây?

“Đừng khóc nữa.” Cô khóc không thành tiếng khiến Dạ Y Viễn không tự giác nhíu mày, anh ta thật sự thay cô suy nghĩ đến điểm này, nhưng không ngờ cô lại cự tuyệt đề nghị của anh ta

“Em còn khóc nữa, thời gian sẽ trôi đi mất, đi thôi, tôi đưa em đến hội trường, sau đó tôi sẽ trở lại bệnh viện dưỡng thương, thế nào?”

Thẩm Cửu vẫn dùng sức lắc đầu, kết quả một giây sau Dạ Y Viễn lại cường ngạnh chế trụ cổ tay cô, kéo cô đi ra ngoài, sắc mặt Thẩm Cửu trắng bệch, phản ứng lại: "Anh cả, tôi không muốn đi, anh buông tôi ra, tôi tự mình đi là được rồi, anh buông tôi ra!”

Cô y tá nhịn không được khóc thành tiếng---

Mặc dù Dạ Y Viễn bị thương, nhưng là một người đàn ông, sức lực của anh ta vẫn rất lớn, Thẩm Cửu căn bản không lay chuyển được anh ta, bởi vì trên người anh ta có thương tích lại càng không dám động đến anh ta, chỉ có thể bị anh ta kéo đi về phía trước.

Mặc dù anh ta giống như một người bình thường lôi kéo cô, nhưng Thẩm Cửu có thể rõ ràng cảm giác được bước chân của Dạ Y Viễn giờ phút này cũng không vững vàng như trước, anh ta nhất định là bị thương nghiêm trọng hơn so với trong tưởng tượng của cô, hơn nữa những lời y tá nói với cô lúc trước càng khiến cô thêm tin tưởng, Dạ Y Viễn có thể duy trì bộ dáng lúc này, nhất định là anh ta đang cố gắng chống đỡ.

Nếu như cô không ngăn cản anh ta, thân thể này của anh ta làm sao có thể chịu đựng được? Cho dù chống đỡ được, cũng chỉ là ý chí của anh ta chống đỡ, thân thể căn bản không chịu nổi.

“Anh cả, anh mau dừng lại đi, tôi có lời muốn nói với anh, anh cả... Dạ Y Viễn!”

Cuối cùng Thẩm Cửu cũng tức giận gọi tên anh ta!

Dạ Y Viễn hít thở không ổn, nhưng bước chân vẫn dừng lại, anh ta quay đầu lại bi thương nhìn Thẩm Cửu một cái.

Thẩm Cửu cũng thở hổn hển, nước mắt đọng ở khóe mắt: "Anh nghe tôi nói, tôi biết anh cả là vì muốn tốt cho tôi, tôi có thể tự mình đi xe dươc, anh cả trở về phòng bệnh dưỡng thương cho tốt. Hoặc là, tôi không đi nữa, được không?”

Nói tới đây, Thẩm Cửu còn hướng về phía Dạ Y Viễn nở mụ cười, nói: "Âu Thần bên kia không đi cũng không sao, tôi với anh ấy là vợ chồng, chuyện này tôi sẽ giải thích với anh ấy sau, anh cả! Tôi không đi nữa, tôi đưa anh về phòng bệnh dưỡng thương.”

Cô muốn kéo Dạ Y Viễn trở về, nhưng thân thể Dạ Y Viễn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, bất kể cô có kéo thế nào cũng không được.

Cuối cùng Thẩm Cửu không nhịn được khóc thành tiếng.

“Dạ Y Viễn, tôi thật sự không cần anh thay tôi làm nhiều như vậy. Đừng làm vậy nữa, được không? Theo tôi trở về giường bệnh nằm dưỡng thương đi, lỡ như anh lại ngã xuống, cả đời này lương tâm tôi sẽ cắn rứt lắm.”

Đôi mắt Dạ Y Viễn nhìn chằm chằm cô thật lâu, sau một lúc lâu cười chua xót: "Lương tâm cắn rứt thì đã sao? Tôi làm như vậy cũng không phải là khiến lương tâm em bất an, tôi chỉ hy vọng em có thể vui vẻ một chút, thỏa mãn một chút.”

“Đi thôi, nhân lúc bữa tiệc còn chưa kết thúc, để tôi an tâm đưa em đến cửa của bữa tiệc, đưa đến bên cạnh cậu ta.”

“……”. Tìm truyện hay tại ~ TRÙ MTRUYỆN.OR G ~

“Đi nhanh nào, nếu chần chừ nữa thật sự không có thời gian, đến lúc đó... Tôi lai ở đây lãng phí thời gian với em à, Âu Thần bên kia em cũng không gặp được”

Thẩm Cửu đứng bất động, bước chân của cô bất động nửa phần, cô thật sự không làm được chuyện tàn nhẫn như vậy.

“Cửu Cửu, những chuyện này đều là tôi tự nguyện, tôi không cho em đươc hạnh phúc, thì nên làm chút gì đó giúp em chứ? Mà trước mắt điều duy nhất tôi có thể làm cho em, chính là tự tay đưa em về bên cạnh cậu ấy, mà không phải... Để em ở đây với tôi. Nếu em không đi, chỉ sợ tôi bị thương... Nuôi không được, khụ khụ.” Nói xong, Dạ Y Viễn còn dùng sức ho khan vài tiếng, thân thể vốn gầy gò của anh ta thoạt nhìn như muốn đứng không vững nữa rồi.

Thẩm Cửu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng gật đầu đồng ý với anh ta: "Được, tôi đồng ý với anh.”

“Em cuối cùng cũng đồng ý rồi, vậy đi thôi, việc này không nên chậm trễ.”

Không có cách nào khác, Thẩm Cửu thật sự không lay chuyển được anh ta, thay vì nói chuyện với anh ta trong gió lạnh, còn không bằng để anh ta đi cùng bản thân.

“Chúng ta bắt xe đi, tình trạng hiện giờ của anh không thích hợp để lái xe, hơn nữa xe của anh, bây giờ có lẽ cũng không mở được nữa, ở cục cảnh sát rồi.”

Dạ Y Viễn cười cười: "Được, nghe theo em hết”.

Sau đó hai người chặn một chiếc xe ở ven đường, lúc Dạ Y Viễn khom lưng vào trong xe giống như bị trật một chút, đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, Thẩm Cửu sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: "Không sao chứ? Hay là…”

“Không cần đâu.” Dạ Y Viễn cố nén đau ngồi vào trong xe, Thẩm Cửu không có cách nào, đành phải đi theo vào.

“Anh thật sự không sao chư?”

Dạ Y Viễn miễn cưỡng mỉm cười: "Tôi nói muốn đưa em đến bên cạnh cậu ấy, thì nhất định sẽ làm được, tài xế, đến địa chỉ này đi.”

Sau đó Dạ Y Viễn nói địa chỉ với tài xế, lại nói: "Bên kia cầu vừa xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên nơi đó không thể qua, cậu đi đường vòng đi, cố gắng nhanh một chút, nhưng an toàn là chính.”

“Được thôi.”

Tài xế gật đầu, nhanh chóng nhấn ga, xe nghênh ngang rời đi.

Ngồi trên xe, Thẩm Cửu vẫn rất lo lắng, cô cắn môi dưới của mình.

Hiện tại cả tâm trí cô tất cả đều rối loạn, Dạ Y Viễn bị thương nặng như vậy lại còn muốn cùng cô đi dự tiệc, nhưng cô đã đến muộn lâu như vậy, Dạ Âu Thần còn có thể chờ cô sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play