Vậy không phải là... Dạ Y Viễn Sao?

Phải đi tìm anh ta à? Thẩm Cửu nghe thấy thế lập tức nhíu mày.

“Tớ cảm thấy chuyện này tìm anh ta là tốt nhất, anh ta là anh cả của cậu Dạ, cũng chính là anh cả của cậu, chúng ta chỉ có thể tìm anh ta giúp đỡ thôi.”

“Nếu tớ không muốn thì sao?” Thẩm Cửu hỏi.

Tiểu Nhan nghẹn họng một lúc lâu thì cười yếu ớt: “Không sao, tớ đã sớm đoán trước rằng cậu sẽ không đồng ý rồi, nếu cậu không muốn, vậy chúng ta sẽ nghĩ cách.”

“Còn phải nghĩ cách? Những lời cậu nói khi nãy khiến tớ tỉnh táo lại, hiểu rõ sự chênh lệch giữa tớ và Hàn Mai Linh. Cô ta là cô cả nhà họ Hàn, trong nhà có thế lực lớn như thế, nếu thật sự muốn làm giả giấy khám thai là một chuyện rất dễ dàng. Nhưng... dù chúng ta muốn làm giấy khám thai hay phá bỏ lớp ngụy trang của cô ta đều không được.”

Tiểu Nhan: “Cũng hết cách thôi, xuất thân đâu ai được chọn.”

“Tớ không oán trách xuất thân của mình, tớ chỉ đang nghĩ… Vì sao phải miễn cưỡng ở lại trong thế giới này. Đây rõ ràng không phải thế giới thuộc về tớ, tớ đến đây cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tiểu Nhan lập tức thay đổi, cô ấy nôn nóng kéo tay Thẩm Cửu: “Cậu nói lời này là có ý gì? Cậu đừng dễ dàng từ bỏ như thế chứ, thứ tình yêu này có thể vượt qua thời gian, thậm chí là cả gen chủng tộc, cái gì mà hai người là người của hai thế giới, chỉ cần hai người thích nhau là được rồi! Cậu nghĩ nhiều thế làm chi? Theo tớ thấy, rõ ràng cậu không tin tưởng cậu Dạ, vì từ lúc hai người kết hôn, tình huống đã khác đi rồi, nếu hai người tin tưởng nhau nhiều hơn, cậu sẽ không tin vào lời Hàn Mai Linh nói!”

“Đúng vậy.” Thẩm Cửu gật đầu: “Tớ cũng rất muốn… rất muốn tin tưởng anh ấy vô điều kiện, cho dù người khác nói gì, chỉ tin tưởng anh ấy là được. Nhưng Tiểu Nhan, tớ là người phụ nữ từng ly hôn một lần, là một người phụ nữ từng trải qua cuộc hôn nhân thất bại. Trong khoảng thời gian kết hôn hai năm trước, tớ cũng tin tưởng chồng trước của tớ, nhưng cuối cùng tớ có được gì? Một tờ đơn ly hôn, một người thứ ba ưỡn bụng đến tìm tớ, nói với tớ cô ta mang thai mấy tháng rồi, cuối cùng… tớ bị đuổi ra ngoài.”

Nghe đến đây, sắc mặt Tiểu Nhan cũng thay đổi, đôi môi tái nhợt run rẩy: “Cửu Cửu, tớ biết trước kia cậu từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, rất khó chịu, nhưng… không phải ai cũng giống với chồng trước của cậu đâu.”

“Tớ biết, có lẽ bản thân tớ làm sai rồi, nhưng… Tớ chỉ không thể xóa đi bóng ma kia. Dù sao bây giờ tớ khác với trước, đứa nhỏ tớ mang thai không phải của anh ta, dù Hàn Mai Linh không có mang thai, nếu tớ là Dạ Âu Thần, tớ cũng sẽ chọn một người phụ nữ có gia cảnh trong sạch, chứ không phải một… hàng secondhand như tớ.”

Lúc Thẩm Cửu nói đến đây, cô nở nụ cười, nhưng nụ cười lại vô cùng chua xót châm chọc: “Hay là…”

Tiểu Nhan đột nhiên duỗi tay che miệng cô, nghiêm túc nói: “Cậu đừng nói bừa, nhớ lại mục đích cậu đến đây hôm nay đi, chúng ta phải đi điều tra, chứ không phải cái gì cũng không làm mà đứng đây nói mấy lời xui xẻo.”

“Không tìm Dạ Y Viễn, có lẽ chúng ta sẽ không làm được gì hết.”

“Không thử sao mà biết?” Tiểu Nhan kéo cô đi về phía trước: “Đi thôi.”

Thật ra tuy đầu óc của Tiểu Nhan rất nhanh nhẹn, nhưng bọn họ không có quyền thế gì hết, hoàn toàn không có cách nào, lúc đi hỏi đều bị đuổi, ai đi quan tâm đến những người không quen biết như bọn họ chứ.

Cho nên cuối cùng hai người bôn ba mệt nhọc lại không hỏi được gì, chán nản đi ra khỏi bệnh viện.

Sau đó hai người tìm một quán mì ngồi xuống, gọi hai bát mì ăn, Tiểu Nhan đói đến choáng váng, sau khi ăn ngấu nghiến thì nói: “Nếu thật sự hết cách, chúng ta vẫn nên đi tìm Phó Tổng Giám đốc Dạ đi, tuy Phó Tổng Giám đốc Dạ thích cậu, nhưng anh ta vẫn rất quân tử, chưa từng ép buộc cậu cái gì, tớ cảm thấy…”

“Tiểu Nhan,” Thẩm Cửu ngắt lời cô ấy, sắc mặt nặng nề nói.

“Cậu có biết chuyện này dính dáng đến rất nhiều thứ không, nếu tìm Phó Tổng Giám đốc Dạ, có lẽ…”

Vì quan hệ của Dạ Âu Thần và Dạ Y Viễn quá nhạy cảm, bọn họ cũng không phải anh em thân thiết, huống hồ những lời Dạ Y Viễn nói với mình trước đó rõ ràng ngay trước mắt, đến bây giờ cô vẫn còn nhớ lời anh ta nói muốn dẫn mình đi kia, nếu lần này để anh ta biết, Thẩm Cửu thật sự không dám đảm bảo anh ta sẽ không làm ra chuyện gì.

“Nhưng tớ đã nói với anh ta rồi.”

“Cậu nói gì?” Thẩm Cửu tưởng mình nghe lầm.

Tiểu Nhan nuốt một ngụm nước miếng: “Thừa dịp khi nãy cậu đi tính tiền, tớ gửi tin nhắn cho Phó Tổng Giám đốc Dạ, nói với anh ta là chúng ta ở đây, anh ta nói sẽ tới ngay.”

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Cửu lập tức thay đổi: “Cậu làm cái gì thế này?”

“Cửu Cửu, chúng ta không nhất định phải nói rõ chân tướng chuyện này với Phó Tổng Giám đốc Dạ mà, chúng ta chỉ cần nhờ anh ta giúp điều tra một vài chuyện là được, vì sao cậu muốn phức tạp hóa mọi chuyện lên thế?”

Thẩm Cửu: “… Là cậu nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi.”

Cuối cùng cô vẫn bất đắc dĩ rũ mắt xuống, thật sự không còn cách nào sao?

Con người Dạ Y Viễn này trông thì dịu dàng, là một người khiêm tốn, nhưng Thẩm Cửu cảm thấy tính cách của anh ta không phải thế, vẻ ngoài dịu dàng này chỉ là để che giấu một mặt đen tối của anh ta thôi.

Anh ta và Dạ Âu Thần là anh em cùng cha khác mẹ, sao có thể thật sự thân thiết được? Hơn nữa Thẩm Cửu cũng cảm thấy anh ta không phải người đơn giản như thế.

Nếu anh ta là người ngay thẳng, anh ta sẽ không nói lời như dẫn cô đi!

Nghĩ đến đây, Thẩm Cửu nhanh chóng dọn dẹp đồ đứng dậy: “Đừng ăn nữa, bây giờ chúng ta lập tức rời khỏi đây ngay.”

Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Nhan tái đi: “Vì sao? Tớ đã gửi tin nhắn cho anh ta rồi, anh ta sẽ đến đây ngay, bây giờ chúng ta đi không phải là cho anh ta leo cây sao?”

“Leo cây thì leo cây, tớ không thể gặp mặt anh ta được, chuyện này dù tớ không tra nữa cũng sẽ không nhờ anh ta giúp đỡ.”

“Cửu Cửu, vì sao cậu phải ngang bướng như thế? Cậu không thể cố gắng vì hạnh phúc của mình sao? Tớ kêu cậu đừng nghĩ gì, chỉ tin tưởng cậu Dạ cậu không nghe, bây giờ tớ giúp cậu tìm Phó Tổng Giám đốc Dạ tới cậu cũng không vui, rốt cuộc cậu muốn sao? Rốt cuộc cậu còn muốn tra ra sự thật không, cậu đúng là kẻ nhát gan yếu đuối vô dụng!”

Thẩm Cửu: “…”

Cô nhìn Tiểu Nhan với ánh mắt khiếp sợ, không ngờ cô ấy lại nói mình là kẻ nhát gan.

“Sao hả? Tớ nói sai à? Cậu thế này không phải kẻ nhát gan thì là gì? Vì từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại cho nên cậu cảm thấy người đàn ông khác giống anh ta? Vậy Hàn Mai Linh cũng là chị em tốt của cậu đấy, cô ta đâm cậu một dao, có phải trong lòng cậu Tiểu Nhan tớ cũng thuộc kiểu người không thể tin tưởng không? Cho nên tớ tìm Phó Tổng Giám đốc Dạ tới đây, cậu không hề vui vẻ chút nào, nguyên nhân là như thế à?”

“Tiểu Nhan…” Thẩm Cửu ngơ ngác nhìn cô ấy: “Sao cậu lại nghĩ thế?”

“Chẳng lẽ sự thật không phải thế, vì từng trải qua một lần, cho nên cậu vẫn luôn không dám tiến lên, tớ nói đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play