“Là người lần trước em đã gặp”
Lần trước đã gặp? Đường Viên Viên nhớ lại một chút mà không nhớ ra được.
“Lát nữa nhìn thấy là em biết thôi”
Rất nhanh sau đó, chiếc xe rẽ tới rẽ lui, cuối cùng dừng lại ở trước một quán cà phê. Cách đó xa xa, Đường Viên Viên liên nhìn thấy một cô gái với dáng người yêu kiều, trang điểm thời thượng từ trong cửa hàng đi ra.
Đợi sau khi nhìn rõ khuôn mặt của cô gái đó, sắc mặt Đường Viên Viên liền thay đổi.
Đúng là lần trước đã gặp chị gái kia.
€ô ta nói mình là bạn của anh, muốn mời cô tham gia tiệc sinh nhật.
Nhưng mà sau đó, trong buổi tiệc sinh nhật, anh lại kéo cô rời khỏi, lúc đó, hình như bầu không khí không được tốt cho lắm.
Tại sao hôm nay lại gặp cô ta ở đây?
Lúc chiếc xe ngừng lại, Đường Viên Viên không nhịn được nữa mà nhỏ giọng hỏi.
“Anh nói muốn đón bạn, có phải là chị gái này không?”
“ừ”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, vốn lúc ra khỏi cửa, Đường Viên Viên còn tràn đầy sự mong mỏi trong lòng. Trong nháy mắt, tất cả sự chờ mong ấy giống như bị một chậu nước lạnh dội xuống.
Không biết vì sao, Đường Viên Viên đột nhiên cảm giác được có chút mất mặt, lỗ tai cũng ù đi.
“Hi”
Ngay lập tức, Ôn Cảnh Nhu đã nhìn thấy xe của Uất Trì Diệc Thù, sau đó mở cửa xe của ghế phụ ra, cô ta nhìn thấy Đường Viên Viên đang ngồi phía sau: “Ơ kìa, em gái cũng ở đây à”
Suy nghĩ của Đường Viên Viên vẫn luôn mông lung, hoàn toàn không phản ứng kịp, ngay cả việc chào hỏi cũng quên mất.
Cho đến khi Ôn Cảnh Nhu ngồi vào ghế lái phụ, Đường Viên Viên mới phát hiện cả hai tay của mình vẫn đang run.
Anh… Nguyên nhân mà hôm nay anh không để cho cô ngồi ghế lái phụ, lại là bởi vì chị gái này sao?
Hôm nay, Ôn Cảnh Nhu ăn mặc vô cùng thời thượng, mặc một chiếc áo lót nhỏ cực kỳ hấp dẫn, phía dưới mặc chiếc váy ngăn phối cùng giày cao gót, mái tóc được uốn thành từng gợn sóng quyến rũ, cả người tỏa ra hương vị của một người phụ nữ.
Lúc trước, khi soi gương, Đường Viên Viên còn cảm thấy hôm nay.
mình cũng rất chú tâm đến vấn đề ăn mặc, nhưng sau khi thấy Ôn Cảnh Nhu lộ ra eo thon cùng cánh tay và bắp chân mảnh khảnh, lúc bấy giờ, cô mới nhận thấy bản thân mình tệ hại đến mức nào.
€ô vẫn luôn cảm thấy mình rất xinh đẹp, nhưng thật ra, khi so sánh với Ôn Cảnh Nhu, cô giống như một đứa trẻ cực kỳ ngây thơ vậy.
Một chút hương vị phụ nữ tỏa ra cô cũng không có, vậy thì làm sao cô có thể so cùng với cô ta?
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, ghế phụ lái của anh, cho tới bây giờ đều là của cô, chưa từng có những người phụ nữ khác ngồi vào.
Vậy mà hôm nay… .
Đam Mỹ SắcĐầu óc Đường Viên Viên trở lên mơ màng, tay chân cũng không còn sức lực, thân thể không còn chút phản ứng nào, trước mắt cứ tối lại sáng, lúc sáng lúc tối.
“Em gái hôm nay muốn đến công viên trò chơi phải không, muốn chơi trò gì vậy? Hôm nay đúng lúc chị có thời gian rảnh, cùng nhau chơi thật vui nhé?”
Mất một lúc lâu, Đường Viên Viên mới lấy lại được giọng nói của mình, gật đầu, khó khăn mở miệng: “Được ạ”
Sau khi Ôn Cảnh Nhu thông qua kính chiếu hậu, liếc thấy Đường Viên Viên mặt cắt không còn chút máu, đáy mắt hơi tối lại.
Chỉ có điều, cô ngay lập tức lại lộ ra nụ cười một lần nữa.
“Vậy chúng ta mau đi thôi.”