Hai người bạn cùng phòng nhìn thấy vậy thì lại càng cười lớn.

Chung Sở Phong tức đến không chịu nổi nữa, đạp cho mỗi người một cái.

“Chuyện tối hôm nay, không ai được phép nói ra ngoài. Ông đây uống rượu say, ăn nói lung tung…”

“Nếu đã biết là ăn nói lung tung, vừa rồi sao vẫn cố chấp cứng miệng. Anh Thù cũng bị cậu làm cho tức chết mà bỏ đi rồi”

Nói đến điểm này, Chung Sở Phong liền trở nên yên lặng, ánh mắt tối lại, nghiêm túc: “Tôi không hề hối hận vì đã nói ra những lời đó”

Có một vài việc là phải lôi ra ánh sáng để nói. Thứ như chuyện tình cảm thì lại càng phải nói cho rõ ràng, cũng không thể cứ mãi mơ hồ không rõ.

Anh ta có thể không nói trước mặt Viên Viên, cô bé chỉ cần luôn giữ được sự đơn thuần, tốt đẹp của em ấy là được rồi. Nhưng dựa vào cái gì mà không thể nói với Uất Trì Diệc Thù? Chung Sở Phong là muốn làm cho Uất Trì Diệc Thù phải xử lý rõ ràng chuyện này.

Đêm tối.

Uất Trì Diệc Thù dựa vào nơi vắng vẻ ở của lớn trường đại học, tay đút trong túi áo, dựa lưng vào tường, ánh mắt âm u nhìn về phía trước.

Vốn dĩ anh muốn ra ngoài để hít thở không khí, kết quả lại bất giác đi đến nơi này.

Lời nói văng vẳng bên tai, trong lòng Uất Trì Diệc Thù vô cùng rối loạn.

Trước đây, anh chưa từng nghĩ tới, hiện giờ lại càng không nghĩ tới, nhưng vì sao luôn có thể khiến cho người khác hiểu nhầm?

Đây đã không phải lần đâu Chung Sở Phong nói nữa. Cả nhà qua trang mới truyen3.one đọc khích lệ nhóm nhé! Trang cũ bị chặn rồi! Cám ơn cả nhà!

Anh đứng ở cửa trường học rất lâu rồi mới rời đi.

Ngày hôm sau.

Lúc Chung Sở Phong tỉnh ngủ, khế cử động, khóe môi liền cảm thấy đau đớn. Nhìn lại, môi anh ta đã sưng hết lên rồi. Anh ta xuýt xoa mấy tiếng, nhìn Uất Trì Diệc Thù, nói: “Anh Thù, lần sau anh ra tay có thể nhẹ thôi không?”

Uất Trì Diệc Thù lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, không trả lời.

“Anh Thù? Em nói nghiêm túc đấy”

Cuối cùng Uất Trì Diệc Thù ngước mắt lên nhìn anh ta: “Rốt cuộc.

cậu muốn nói cái gì? Hôm nay, cậu không uống rượu đâu đó. Nếu như cậu còn nói lung tung nữa, có thể tôi sẽ đập cậu đến không trèo lên được nữa mới thôi.”

“Được rồi, hôm qua tôi bị đập chưa đã, cậu muốn đánh thì đánh đi.

Dù sao vì Viên Viên, tôi cũng sẽ không đánh trả, phải không?”

Uất Trì Diệc Thù im lặng nhìn anh ta.

“Hôm nay tôi cần một câu thật lòng. Rốt cuộc cậu có thích Viên ‘Viên không?”

Nghe thấy lời này, Uất Trì Diệc Thù nhíu mày, lộ ra vẻ không vui.

“Tôi biết cậu không muốn nghe, nhưng vì Viên Viên, tôi cảm thấy tôi phải hỏi”

“Chuyện này rốt cuộc có liên quan gì tới Viên Viên?”

“Đương nhiên là có “

Lần đầu tiên Chung Sở Phong cảm thấy bản thân không gây chuyện vô lý, còn ích kỷ.

“Tôi là nếu như, nếu như Viên Viên thích cậu, giả sử… Cậu vẫn luôn không tìm bạn gái, liệu có phải em ấy vẫn luôn gửi gắm hy vọng trên người cậu không?”

Những câu nói này khiến cho Uất Trì Diệc Thù hơi sững người.

“Cậu nói cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play