Nói vậy cũng phải. Mạnh Khải Phi thật sự không biết phải khuyên Đường Viên Viên thế nào nữa. Dù sao vừa rồi, ở bên trong, nếu như tính cách của Đường Viên Viên có thể nhịn thì hai bên cũng không cần phải cãi nhau lớn như vậy rồi.

Mà cũng với lý do tương tự nên Mạnh Khả Phi cũng không muốn lấy lòng bọn họ.

Nếu như cô là một người đạo đức giả, trước đây, cô hoàn toàn có thể tránh để Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đối phó với mình. Nhưng cô làm không được, cho nên mới bị bọn họ bắt nạt đến mức như vậy.

Tương tự vậy, có lẽ tâm trạng của Đường Viên Viên cũng giống với cô. Nghĩ đến đây, Mạnh Khả Phi mới nói: “Vậy được thôi. Dù sao cậu cũng cố gắng hết sức đừng xung đột. An toàn là quan trọng nhất”

“Câu này nên là tớ nói với cậu mới đúng. Phi Phi, sau này nếu bọn họ còn dám uy hiếp cậu nữa, hoặc là động tay động chân với cậu, cậu nhất định phải nói với tớ”

Hai cô gái lại trở thành bạn tốt của nhau, buổi tối cùng trở vê.

Ngày hôm sau, Đường Viên Viên đã mời đám bạn học trước đây đến khách sạn của nhà cô ăn cơm. Sau khi cả đám đến, mọi người mới biết là khách sạn sáu sao. Tuy rằng đám học sinh cấp ba này đều là những người thuộc gia đình có điều kiện hoàn cảnh cực tốt. Nhưng từ trước đến giờ, chúng chưa từng gặp một cô bé nào lại mời đến hẳn khách sạn sáu sao để ăn cơm, lại còn là khách sạn dưới trướng của Tập đoàn nhà họ Đường. Cả đám người đều bị dọa cho phát ngốc.

Trước đây, vốn dĩ còn có người muốn theo đuổi Đường Viên Viên. Sau đó cũng bị gia thế của cô dọa sợ mà rút lui rồi.

€ó điều, Đường Viên Viên cũng đã có thêm một đám bạn tốt. Mỗi ngày, vào lúc chạy bộ, bọn họ đều sẽ chào hỏi với cô, cổ vũ cho cô.

Trong gần nửa tháng sau đó, ngày tháng của Đường Viên Viên trôi qua đều rất thoải mái. Hơn nữa, cô cảm thấy cân nặng của bản thân cũng ngày càng giảm đi. Tuy rất lâu rồi cô không đứng lên cân, những cô vẫn có thể cảm nhận được.

Kể từ ngày hôm đó, cô và anh trai cũng đã rất lâu rồi không liên lạc với nhau. Chung Sở Phong thường xuyên chạy.

đến trường tìm cô, đưa cho cô sữa chua, nhưng Đường Viên Viên đều miễn cưỡng nhận lấy uống.

Sau đó, Chung Sở Phong liền không mang sữa cho cô nữa, đổi thành mang nước đến cho cô, có lúc mang cô thực phẩm dinh dưỡng thay thế bữa ăn. Đưa xong rồi anh ta liền lập tức rời đi.

Lúc ban đầu thì còn ổn, nhưng sau này thì số lần đến càng lúc càng nhiều, đám thanh niên ở sân bóng rổ bắt đầu trêu chọc Đường Viên Viên.

“Viên Viên, ông anh đó là hàng xóm nhà cậu à?”

“Không phải”

“Không phải hàng xóm nhà cậu? Vậy thì ai chứ? Sao lại quên biết với cậu?”

“Anh ấy là bạn học, bạn tốt của anh trai tôi”

“ồI Có phải anh ta có ý định với cậu không đi Nghe thấy câu nói này, mặt Đường Viên Viên liền đỏ lên: “Các cậu nói lung tung cái gì vậy?”

“Tiểu Viên Viên, chắc chắn người bạn học này của anh trai cậu thích cậu rồi. Nếu không thì ai lại không ngại phiền phức mà hằng ngày chạy từ trường khác đến tìm cậu để đưa đồ cho cậu chứ? Cậu nghĩ anh ta làm từ thiện à?”

“Đúng đấy Tiểu Viên Viên. Cậu không biết đâu, mỗi lần, lúc anh ta đến đều ngồi ở bên đó, ánh mắt không rời khỏi mặt cậu một giây phút nào. Tôi chắc chắn là anh ta thích cậu”

“Thật sự không phải đâu.” Đường Viên Viên nghe bọn họ.

đồng loạt nói Chung Sở Phong thích cô thì có hơi hoảng loạn mà xua tay giải thích: “Trước giờ anh Sở Phong vẫn luôn đối xử tốt với tôi. Không phải như các cậu nghĩ đâu. Anh ấy chỉ xem tôi như em gái thôi”

“Chưa tỏ tình với cậu sao?”

Đường Viên Viên lập tức lắc đầu: “Chưa”

Khi đó, có một lần cô từng nghĩ đến chuyện này, nhưng cũng chỉ là nghĩ như vậy thôi, sau này cô cũng nhanh chóng vứt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu.

Người ta đối xử tốt với cô như vậy, cô lại đi suy nghĩ lung tung.

“Vậy thì lạ thật. Vậy mà lại chưa từng tỏ tình với cậu?”

“Lạ cái gì chứ? Viên Viên mới có nhiêu tuổi? Nhìn anh đó bao nhiêu tuổi rồi? Viên Viên, nói thật với cậu câu này, cậu có tin là anh ta đang đợi cậu trưởng thành không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play