“Dù sao cũng không được nhìn.”

Nói thế nào Đường Viên Viên cũng không cho Bà Đường nhìn một chút, bất đắc dĩ Bà Đường đành phải để đồ ăn lên trên bàn: “Được, mẹ không nhìn nhưng con nhớ kỹ phải ăn cơm”

“Được, vậy mẹ đi ra ngoài trước đi.”

Kết quả Đường Viên Viên lập xong kế hoạch, đồ ăn đã nguội, thế mà cô còn quên ăn. Đây là lần đầu tiên Đường Viên Viên không ăn cơm, nhưng một chút cảm giác đói bụng cũng không có. Bát cơm cũng đã lạnh, cô bưng lên ăn một chút, vốn dự định muốn ăn nhiều thịt một chút, thế nhưng suy nghĩ đến thịt trên người mình nhiều như vậy, Đường viên viên đành phải nhịn đau không chạm đến những miếng thịt kia dù chỉ một lần, chỉ ăn một bát cơm trắng.

Sau khi ăn xong, cô thỏa mãn nhìn kế hoạch mà mình lập ra, bắt đầu từ ngày mai cô sẽ dựa theo kế hoạch này mà nghiêm chỉnh thực hiện, nhất định có thể gầy đi được.

Hiện tại cô cao một mét sáu mươi hai, cân nặng mục tiêu giảm béo là bốn mươi bảy cân, chắc là có thể làm được nhỉ?

Nhất định phải làm được, cô nhất định phải gầy đi!

Ngày thứ hai, lúc Bà Đường chuẩn bị đi gọi Đường Viên Viên rời giường, lúc đẩy cửa ra lại phát hiện trong phòng cô không có người.

“Người đâu?”

Bà Đường hơi kinh ngạc, đi đến bên giường vén chăn lên, trong chăn trống không, lại sờ một cái, trong chăn cũng không có nhiệt độ.

“Mới sáng sớm đã đi đâu rồi?”

Bà Đường đi xuống dưới lầu hỏi người làm, từ người làm trong miệng mới biết được hóa ra mới sáng sớm Đường Viên Viên đã đi ra ngoài.

“Đi ra ngoài? Sớm như vậy con bé ra ngoài làm gì?”

“Thưa bà chủ, nghe ý của cô chủ nói thì đường như cô chủ muốn đi chạy bộ buổi sáng”

“Chạy bộ buổi sáng?”

Như thế nào Bà Đường cũng không nghĩ rằng mới sáng sớm Đường Viên Viên lại đi chạy bộ buổi sáng.

“Đúng vậy bà chủ, cô chủ còn cố ý đổi giày thể thao.”

“Con bé ra ngoài bao lâu rồi?”

“Khoảng một tiếng.”

“Một tiếng?”

Nghe thấy thời gian như vậy, quả thật Bà Đường thấy kinh hãi: “Đã một tiếng rồi mà chưa quay về, con bé chạy đến đâu rồi chứ?”

“Không được không được.’ Vẻ mặt Bà Đường có hơi nghiêm túc lên: “Mới sáng sớm con bé đã chạy ra ngoài thế này, con gái con đứa một thân một mình không an toàn. Tôi phải nhanh chóng ra ngoài đi tìm con bé thoi.”

Nói xong, Bà Đường còn nói với người làm: “Cô đi lên trên tầng gọi ba của con bé dậy, nói cho ông ấy biết, bảo ông ấy dậy cùng đi tìm”

Về sau bà Đường khoác một cái áo khoác, rồi chuẩn bị ra ngoài.

Kết quả vừa ra cửa, lại chạm phải Đường Viên Viên đang chạy bộ trở về.

“Mẹ?”

“Viên Viên?”

Bà Đường kinh ngạc đi lên phía trước: “Mẹ vừa định ra ngoài tìm con đây, đứa nhỏ này, con có chuyện gì vậy? Trời lạnh như vậy mà mới sáng sớm con đã chạy ra bên ngoài, hơn nữa còn ăn mặc mỏng manh như vậy, đến lúc đó lạnh rồi bị cảm thì làm sao bây giờ?”

Đường Viên Viên lắc đầu: “Không có chuyện đó đâu mẹ, con chạy bộ, trên người còn rất nóng, còn ra rất nhiều mồ hôi.

Ôi con nóng quá” Sau đó Đường Viên Viên đi vào bên trong cởi áo ra, Bà Đường nhanh chóng đuổi theo rồi cầm khăn mặt đưa cho cô cầm lau khô mồ hôi trên người: “Sau khi con lau khô mồ hôi thì nhanh chóng đi thay quần áo, con nhóc con trước kia chưa thấy chạy bộ, đột nhiên lại dậy sớm, mới sáng sớm đã trở nên chịu khó như vậy, muốn hù chết ai hả?” Đường ‘Viên Viên khẽ thở lấy hơi thở, kỳ thật hôm nay luyện tập cô mới chỉ chạy chậm, chạy chậm một tiếng thật sự rất mệt mỏi, nhiều lần cô rất muốn từ bỏ, thế nhưng vừa nghĩ đến Uất Trì Diệc Thù, Đường Viên Viên lại khế cắn môi kiên trì chạy tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play