“Được, không nói lời nào thì đừng có nói, mặc kệ cô ta.”

“Anh Sở Phong, chân anh có đau không?” Đường Viên Viên nhìn thoáng qua vị trí trên đùi của cậu: “Vừa rồi bị đập vào góc bàn”

“Anh không sao đâu.’ Chung Sở Phong kìm nước mắt mà cười nói: “Em không khóc thì anh sẽ không sao, đập thêm mấy lần nữa cũng được”

Nói xong, cậu đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mi cô bé: “Em đừng khóc, đôi mắt của Viên Viên chúng ta đẹp như thế, nếu khóc quá nhiều, sau này trông không được đẹp thì sao?”

Đôi mắt đẹp?

Đường Viên Viên khẽ cắn môi dưới: “Đôi mắt em đẹp ư?”

“Đương nhiên là đẹp!” Chung Sở Phong đáp rất nhanh: “Trên người bé Viên của chúng ta không có chỗ nào xấu xí cả, chỗ nào cũng đẹp, nên em đừng bao giờ tin tưởng mấy lời nói xăng bậy của An Thiến.”

“Em không sao.” Đường Viên Viên lau đi giọt lệ còn sót lại nơi khóe mắt mình, nhẹ giọng nói: “Anh Sở Phong, anh đừng lo lắng. Hình như lúc nãy em nói chuyện với em gái anh hơi khó nghe. Tuy rằng cô ấy nói những lời đó hơi quá đáng, nhưng bây giờ nghĩ lại, có vẻ như cô ấy nói đúng, em có hơi béo…”

“Em không béo!”

Âm cuối của chữ béo còn chưa nói xong thì Chung Sở Phong đã ngắt lời cô bé cực kỳ nhanh: “Ai dám nói em béo chính là kẻ thù của anh Sở Phong, bất kể người này là ai. Trong mắt anh Sở Phong, Viên Viên rất cân đối”

Đường Viên Viên không ngờ phản ứng của Chung Sở Phong lại quá khích như vậy, sau khi sửng sốt một lúc lâu mới từ từ rũ mắt xuống, không nói thêm câu nào nữa. Chung Sở.

Phong giơ tay vuốt lại mái tóc rối của cô bé vì vừa mới ngủ dậy, đồng thời dịu dàng nói: “Viên Viên, em có bao nhiêu tuổi đâu chứ, chỉ cần làm những chuyện mình thích và cứ là chính bản thân mình là được rồi. Thế giới bên ngoài có biết bao nhiêu người, ai cũng có suy nghĩ và tiếng nói riêng của họ.

Những tiếng nói này không đủ ảnh hưởng đến em, và nó cũng không xứng để gây ảnh hưởng đến em. Em cứ hãy là chính mình nhé, hiểu không?”

“Em hiểu rồi, anh Sở Phong”

“Bên phía An Thiến anh sẽ lo liệu, em đừng lo lắng. Buổi tối về ngủ cho ngon giấc, sáng mai tỉnh dậy sẽ quên hết mọi chuyện”

Sau khi an ủi Đường Viên Viên, Chung Sở Phong lập tức rời đi.

Đường Viên Viên cảm thấy vô cùng ấm lòng, bởi vì cậu đối xử với cô bé thật sự rất tốt. Dù nguyên nhân chuyện này cũng có thể là do người nói xấu cô bé là em gái cậu.

Nếu hôm nay cô bé là người nói lung tung, chắc là Uất Trì Diệc Thù cũng sẽ giúp cô bé giải quyết rắc rối.

Uất Trì Diệc Thù…

Vừa nghĩ đến cậu, Đường Viên Viên lại nghĩ đến bức ảnh trên điện thoại.

Không biết tại sao, gần đây cảm xúc của cô bé càng ngày càng mẫn cảm, hơn nữa còn luôn nghĩ đến những điều mà cô bé không nên nghĩ đến. Ví dụ, khi xem những bức ảnh trước đây, cô bé lại cảm thấy bản thân mình béo như thế thì thật sự là không xứng đáng đứng ở bên cạnh anh trai. Bên cạnh anh trai hẳn là phải có những cô gái xuất sắc hơn, xinh đẹp hơn chứ không phải là một cô gái vừa béo vừa không có điểm gì tốt như cô bé.

Nghĩ đến đây, Đường Viên Viên nhắm mắt lại, chẳng lẽ là cô bé đã thích…

Không, không thể nào.

Sao cô bé có thể có những suy nghĩ như vậy được?

Đường Viên Viên lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng loại bỏ những suy nghĩ không đáng tin cậy kia. Anh trai của cô bé đối với cô bé tốt như vậy, cô bé không thể suy nghĩ lung tung như thế được.

Để xóa bỏ nghi ngờ trong đầu, cuối cùng Đường Viên Viên nheo mắt lấy điện thoại đăng ký một tài khoản và lên diễn đàn đăng bài.

Cô bé nói ngắn gọn về mối quan hệ giữa mình và anh trai, sau đó nói về những gì đã xảy ra gần đây, cuối cùng hỏi mọi người cô bé có nên tránh xa người anh trai này không, ngoài ra cô bé như vậy có phải là rất bất thường hay không.

Sau khi bài đăng được tải lên, Đường Viên Viên cầm điện thoại mà mím môi. Vừa rồi cô bé không nói chỉ tiết, chắc là mọi người không biết đó là cô bé đâu nhỉ?

Hay là, xóa nó đi cho rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play