Cạch!

Vốn dĩ Chung Sở Phong nghĩ chừng đó người đi trên một chiếc xe cũng được, chẳng phải chỉ có thêm một Hàn Tử Hi nữa thôi sao?

Nhưng không ngờ Đường Viên Viên lại mở cửa xe và chạy qua bên kia mất.

“Anh Sở Phong, vậy em qua bên anh trai nhé.”

“Đệch!”

Chung Sở Phong muốn cản lại cũng không kịp, chỉ thấy cô nhóc đó chạy như bay, chớp mặt đã chạy đến bên cạnh Uất Trì Diệc Thù, sau đó ngồi vào ghế phụ bên đó.

“Anh Sở Phong đừng giận, từ nhỏ Viên Viên đã thích đi theo anh Diệc Thù, đã thành thói quen rồi, hơn nữa anh Diệc Thù cũng cưng cô bé nhất”

“Ông đây cũng có thể mà” Chung Sở Phong giận dõi, đập tay lên vô lăng và nói: “Chẳng phải chỉ không cùng cô nhóc lớn lên thôi sao? Khác biệt cũng lớn quá rồi đấy”

“Tình cảm khi lớn lên cùng nhau nhất định là phải đặc biệt rồi”

Chung Sở Phong nghe câu nói đó xong thì thật sự cảm thấy bức bối: Thì ra dù cậu có nỗ lực thế nào thì cũng không thể này bì được vị trí của Uất Trì Diệc Thù trong lòng Đường Viên Viên sao?

Mạnh Khả Phi ngồi ở ghế sau nhìn thấy phản ứng của Chung Sở Phong thì khẽ mím môi lại và cúi đầu xuống.

Giá Nhỏ vấn cứ ngốc nghếch, không cảm nhận được gì, cô bé nói: “Anh Sở Phong, mau lái xe đi, bên anh trai đi rồi kìa.”

Chung Sở Phong định thần lại, cậu nhìn Giá Nhỏ một cái rồi cười hì hì và nói: “May mà còn có Giá Nhỏ và em Khả Phi.”

Sau khi xe chạy thì Chung Sở Phong liên nói với Hàn Tử Hi đang ngồi bên ghế phụ.

“Tử Hi, đây là Mạnh Khả Phi, là bạn học của Viên Viên, lần đầu tiên cùng ra ngoài với chúng ta, sau này có khả năng sẽ cùng đi nhiều hơn, em làm quen chút đi” – “Em Khả Phi, đây là con trai của cậu của anh Thù, tên Hàn Tử Hi, cậu ấy còn có một người anh sinh đôi nữa tên là Hàn Dạng Sâm.

“Sinh đôi sao?” Mạnh Khả Phi hơi bất ngờ.

“Xin chào.” Hàn Tử Hi ngoảnh đầu lại chào Mạnh Khả Phi, mắt mũi cậu ấy khôi ngô, ánh mắt lại trong sáng khiến người khác có ấn tượng rất tốt.

Mạnh Khả Phi cũng chào hỏi lại cậu ấy.

“Em không biết hai anh em nhà này đâu, mặc dù là anh em sinh đôi nhưng tính tình lại hoàn toàn khác nhau. Lúc còn nhỏ, một đứa thì động xíu là khóc còn một đứa thì lầm lì, một câu cũng không chịu nói.”

Sự khác biệt như thế khiến Mạnh Khả Phi cảm thấy rất kì lạ, cổ bé hỏi: “Khác biệt lớn như vậy sao?”

“Anh Sở Phong” Hàn Tử Hi thấy cậu đột nhiên nói đến chuyện hai anh em song sinh của mình trước mặt một cô gái mới quen thì vành tai đỏ ửng lên và nói: “Đừng nói nữa.” “Uầy, mặt của Tử Hi nhà chúng ta đỏ rồi, là vì hôm nay có mặt con gái sao? Đừng xấu hổ mà, anh Sở Phong cũng chỉ giới thiệu đôi chút về đặc điểm của hai anh ’em song sinh nhà em thôi mà, em căng thẳng như thế làm gì? Như thế chẳng phải là ngầm thừa nhận em chính là tên nhóc thích khóc đó rồi sao?”

Giá Nhỏ không nể mặt gì hết, phì cười ra tiếng.

Mạnh Khả Phi cũng có vẻ không nhịn được cười.

“Anh Sở Phong, đó đã là chuyện lúc em còn trẻ con, không liên quan gì đến bây giờ hết, từ sau khi em hiểu chuyện thì đã không còn khóc nữa.”

Là một nam sinh, Hàn Tử Hi tám thấy việc mất mặt nhất là chuyện mình từng là một đứa trẻ hay khóc nhè, cậu ta không muốn nhắc lại nữa, nhưng lần nào cũng bị người ta lấy ra làm chuyện cười để nói.

Cậu ấy cũng thấy hết cách.

“Thôi được rồi nhóc con, anh chỉ đùa thôi mà, hơn nữa con trai rơi nước mắt thì có gì đáng cười đâu? Bất luận là đổ máu hay rơi nước mắt, chỉ cần thường ngày đường đường chính chính thì có chảy máu hay rơi nước mắt cũng có liên quan gì đâu?” “Ừm” Mạnh Khả Phi đồng ý với những lời đó, cô bé gật đầu và nói: “Lúc nhỏ mọi người ai cũng từng khóc, mẹ em cũng nói em lúc nhỏ rất hay khóc nhè, lúc nhỏ vẫn còn biện bạch nhựng sau này lớn rồi thì cảm thấy cũng chẳng có gì, lúc nhỏ, thứ gì cũng không hiểu”

Chung Sở Phong nghe thấy mấy lời đó xong thì không kiêm được mà nghiên liếc nhìn Mạnh Khả Phi qua kính:chiếu đậy cậu phát hiện lúc cô bé nói những lời này, ánh mắt cô bé rất chăm chú và nghiêm túc.

“Em Khả Phi, em và Viên Viên cùng tuổi hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play