Nếu cô không có gì để nói thì Dạ Âu Thần anh cũng không hỏi thêm nữa.
Dạ Âu Thần lăn bánh xe ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mình Thẩm Cửu, cô ngây người sau đó dựa lưng vào giường, ngơ ngác nhìn trân nhà.
Dù cô đã cố gắng an ủi bản thân rằng những việc này không liên quan đến mình, cô phải bình thản nhưng vẫn không khỏi chạnh lòng. Cô nhắm mắt lại, trong đầu đều là cảnh tượng hai người ở bên nhau.
Kể từ hôm đó, Hàn Mai Linh lại bắt đầu không liên lạc với cô, Thẩm Cửu không nghĩ thông cũng không chủ động liên lạc với cô ta, hàng ngày cô vẫn sáng sớm đi làm, chiều về, giống như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng Dạ Âu Thần thì khác, từ lúc Hàn Mai Linh nhắc tới chuyện đó trước mặt anh, anh bắt đầu nghi ngờ, vì thế cho Lang An đi điều tra.
Lang An nghe thấy tin này thì hơi ngạc nhiên: “Cậu Dạ, anh cho rằng Hàn Mai Linh..”
“Cô ta không tránh khỏi có liên quan đến chuyện này, muốn tìm người phụ nữ đêm đó phải dựa vào cô ta để tìm manh mối, chắc cậu cũng hiểu ý tôi”
Nghe đến đây, Lang An hiểu ra rồi gật đầu: “Nhưng cô ta là cô chủ nhà họ Hàn, sợ rằng…”
“Cậu cứ làm đi, khi cần thiết có thể sử dụng biện pháp mạnh”
“Tôi biết rôi Cậu Dạ, tôi sẽ làm ngay
Khi Lang An ra ngoài thì tình cờ trông thấy Thẩm Cửu đang mang cà phê vào, nhìn vẻ mặt vô cảm của cô, Lang An chợt nghĩ tới gì đó vừa lắc đầu vừa thở dài đi ra. Đã rất lâu mà Lang An vẫn chưa tìm được người phụ nữ đó cho Dạ Âu Thần, anh ta còn tưởng chuyện này có khả năng không giải quải quyết được nữa, ai ngờ đột nhiên lại có manh mối.
Nhìn thấy Cậu Dạ để tâm người phụ nữ đêm đó như thế, nếu thật sự tìm được người về, đến khi đó mợ hai sẽ thế nào?
Bỗng nhiên Lang An cảm thấy có chút đau lòng cho Thẩm Cửu.Thẩm Cửu im lặng đặt cà phê lên bàn sau đó lại ra ngoài. Dạ Âu Thần liếc nhìn cô, cũng giữ im lặng.
Buổi trưa, nhà ăn công ty ồn ào náo nhiệt, nếu là bình thường Thẩm Cửu sẽ không quan tâm chuyện này, nhưng hôm nay cô vừa vào đã có vô số ánh mắt nhìn cô, thậm chí còn có ánh mắt khinh bỉ và hắt hủi khiến Thẩm Cửu khó hiểu.
Vì thế cô hỏi Tiểu Nhan bên cạnh: “Cậu có cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn tớ hôm nay rất kỳ lạ không?”
Nghe vậy Tiểu Nhan nhìn xung quanh, gật đầu: “Tớ cũng cảm nhận được, hình như họ rất khinh bỉ cậu, có phải cậu lại làm sai gì rồi không?”
Ánh mắt Thẩm Cửu cũng hơi mờ mịt: “Tớ làm gì rồi?”
“Chúng ta ăn cơm trước đi, lát nữa tớ đi hỏi giúp cậu xem vì sao”
Tiểu Nhan kéo cô đến một góc ngôi xuống, hai người vừa ngồi xuống đã nghe thấy tiếng của người bàn bên.
“Sao cô ta còn dám tới? Làm chuyện xấu hổ như vậy mà còn dám xuất hiện ở đây, đúng là không biết xấu hổ”
Làm chuyện xấu hổ?
Thẩm Cửu khẽ cau mày.
“Cô đừng nói đến cô ta nữa, cô ta làm gì biết xấu hổ? Ngay cả giường của Cậu Dạ và phó tổng Dạ cũng dám bò lên, nhìn cách bọn họ đối xử với cô ta khác nhau, chắc là đã giở rất nhiều thủ đoạn khi lên giường với họ rôi đó! Hai người đàn ông thay cô ta chuyển công tác, tiếc là cô ta vẫn không biết thoả mãn, vẫn quyến rũ người đã có gia đình. Chuyện bỉ ổi thế này chắc cũng chỉ có loại người bỉ ổi như vậy mới làm ra được”
Tiểu Nhan vừa ăn một miếng cơm, nghe thấy lời này thì bỏ thìa xuống: “Mãy người nói lung tung gì đấy?”
“ Đây chẳng phải là người thứ ba sao? Không ngờ cũng tới đây ăn cơm? Thật là trùng hợp!”
Bỗng một giọng nữ chói tai vang lên, theo đó là tiếng giày cao gót sắc nhọn, Thẩm Cửu ngước mắt nhìn người tới, phát hiện người này chính là Tư Dung đã tranh chấp với cô trong nhà ăn lần trước.
“Tôi nói này, làm người thứ ba thì cứ làm đi, dù sao cũng là lựa chọn của cô, đúng không? Nhưng cô cũng bỉ ổi quá đó, làm người thứ ba mà vẫn còn ngông nghênh tới nhà ăn ăn cơm, không sợ người khác buồn nôn à, có nghĩ tới tâm trạng của người khác không?”
Nghe vậy, Thẩm Cửu khẽ nhướng mắt: “Lần trước cô bị dạy dỗ chưa đủ, lại cố ý tới gây chuyện phải không?”
Nhắc tới chuyện lần trước, sắc mặt Tư Dung thay đổi, khuôn mặt vặn vẹo: “Cô còn dám nhắc đến chuyện lần trước với tôi? Lẽ nào tôi còn sợ cô?”
“Nếu không sợ thì sao hôm nay cô mới tới gây sự? khoảng thời gian vừa rồi cô rụt cổ trốn đi đâu?” Thẩm Cửu đáp lại không chút khách sáo.
“Cô!” Tư Dung tức giận nghiến răng nghiến lợi, giơ tay muốn đánh Thẩm Cửu, Tiểu Nhan nhanh tay lẹ mắt đứng dậy chắn cho cô, lớn tiếng chất vấn: “Tư Dung, cô muốn làm gì? Định đánh người ở đây sao?”
Hôm nay nhà ăn vốn đã cực kỳ náo nhiệt, bây giờ Tư Dung lại tới gây chuyện, mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào ba người họ, ai cũng chờ đợi xem kịch hay.
“Tôi đánh người thì liên quan gì đến cô? Không thấy miệng cô ta không sạch à? Tôi đánh cô ta thì sao? Buông tay!” Tư Dung hất tay Tiểu Nhan ra, Tiểu Nhan đứng chắn trước mặt Thẩm Cửu, chống nạnh nói: “Người miệng bẩn là ai? Rõ ràng là cô mới đúng, người ta đang ăn ngon lành, là cô chủ động không có tự trọng tới đây, chúng tôi bảo cô tới à? Cửu không buồn để ý đến cô mà cô cũng cố lại gần, cũng đủ buồn nôn đấy!”
“Cô!”
Khi Tiểu Nhan mắng người không hề khách sáo, cô ấy vốn đã nóng nảy, hơn nữa lời nói không nhẹ không nặng, hoàn toàn không cho người khác mặt mũi.
Khi mắng chửi thì không cần nói, cô ấy sẽ dùng những từ cực kỳ khó nghe.
“Thế nào?” Tư Dung khoanh hai tay trước ngực, chế nhạo hai người: “Còn dám nói miệng tôi không sạch? Cô ta chỉ là loại phụ nữ như xe buýt, đàn ông nào cũng có thể lên, đáng để cho miệng tôi phải không sạch vì cô ta không? Hơn nữa cô ta dám làm mà không cho người khác nói à?”
Vụt…
Thẩm Cửu đang ngồi yên không có động tĩnh chợt đứng dậy, cô bình tĩnh nhìn Tư Dung bằng ánh mắt lạnh băng.
“Tôi rất tò mò, việc mà cô nói dám làm không dám nhận là gì, có chuyện gì mà người ngoài cuộc là cô còn rõ hơn người trong cuộc là tôi thế?”
“Đúng thế! Chúng tôi còn không biết mà mấy người lại biết? Rốt cuộc chúng tôi đã làm chuyện gì không trong sạch hay các cô tự bịa chuyện để lừa gạt người khác?”
“Có phải bịa chuyện hay không, các cô tự xuống lầu dưới nhìn chẳng phải sẽ biết rồi sao? Kẻ thứ ba vô liêm sỉ!”
Lầu dưới?
Tiểu Nhan và Thấm Cửu nhìn nhau, trong mắt hai người đều là vẻ nghi vấn.
“Dưới lâu đã xảy ra chuyện gì rồi, Cửu, chúng ta đi xem thử đi”
Thẩm Cửu vốn định gật đầu nhưng suy nghĩ một lát lại nói: “Đừng sốt ruột, chúng ta ăn trước đã, ăn xong rồi xuống xem”
Nói xong Thẩm Cửu ngồi xuống, sau đó cầm đũa lên bắt đầu chậm rãi ăn, Tiểu Nhan đứng bên cạnh sững sờ hồi lâu mới phản ứng lại: “Cửu?”
“Ngồi đi” Vẻ mặt và ánh mắt Thẩm Cửu đều rất bình tĩnh.
Lúc này Tiểu Nhan mới ngôi xuống, sau đó ăn cùng cô.
Tư Dung đứng bên cạnh giật mình, cô ta đã nói dưới lầu có chuyện rồi mà hai người họ vẫn có thể ngồi đây từ tốn dùng bữa.
“Người phụ nữ hèn hạ, cô là ma quỷ à?” Tư Dung không nhịn được chửi rủa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT