Hàn Minh Thư vươn tay đẩy Dạ Âu Thần ra, tiếp tục nói với Tiêu Túc: “Ví dụ vừa rồi tôi đưa ra cho anh cũng vậy, nếu tôi và Dạ Âu Thần xảy ra chuyện giống vậy thì tôi nhất định sẽ lựa chọn tách ra một khoảng thời gian, để hai bên bình tĩnh lại đã.”
“Sau khi bình tĩnh lại thì sao?”
Đây là điều mà Tiêu Túc lo lắng nhất, cậu lo lắng sau khi bình tĩnh lại, Giang Tiểu Bạch sẽ không để ý tới cậu nữa.
Sau khi bình tĩnh lại ư?
Hàn Minh Thư thản nhiên nói: “Vậy thì phải xem tình cảm cô ấy dành cho anh có sâu đậm hay không rồi.”
Nghe đến đây, trong lòng Tiêu Túc thở dài một hơi: “Mợ hai, mợ nói câu này là có ý gì?”
“ý của tôi là nếu cô ấy có tình cảm sâu đậm với anh thì không gì có thể chia tách hai người, sau khi bình tĩnh hơn, cô ấy sẽ đến tìm anh. Nhưng nếu cô ấy cũng không thích anh nhiều lắm thì sau khi suy nghĩ kĩ sẽ càng thấy rõ lòng mình, vậy thì về cơ bản, cô ấy sẽ không trở lại nữa”
Nghe xong câu nói về cơ bản, cô ấy sẽ không bao giờ trở lại nữa, Tiêu Túc thật lâu không nói gì.
Mà Dạ Âu Thần – người trước đó có thời gian rảnh trêu chọc Tiêu Túc, lúc này lại trở nên trâm mặc, ánh mắt phức tạp nhìn Hàn Minh Thư.
Có lẽ nhận ra sự im lặng của Tiêu Túc, Hàn Minh Thư thở dài và nói: “Duyên phận có đôi khi chính là như vậy, tôi biết anh không muốn để cô ấy rời, nếu không anh sẽ không nghĩ đến việc sử dụng một số phương pháp tự hại bản thân để giữ cô ấy ở lại. Nhưng mà Tiêu Túc à, tâm lý dày vò và đau đớn mà cô ấy đang phải chịu đựng nhất định còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ, ở lại sẽ chỉ khiến cả hai cùng đau khổ. Anh có hiểu ý tôi không?” .
đam mỹ hàiTiêu Túc vẫn không trả lời, Hàn Minh Thư lại nói: “Nếu hiện giờ anh chưa nghĩ ra cách gì thì có thể thử cách mà tôi vừa nói, có đôi khi để cô ấy rời đi không có nghĩa là để cô ấy đi thật, lấy lùi làm tiến, anh hiểu không?”
Lần này, không chờ Tiêu Túc trả lời, Dạ Âu Thần nhẹ giọng nói: “Cậu ta hẳn là đã nghe rồi, chỉ có điều còn chưa đưa ra quyết định thôi, em để cậu ấy suy nghĩ đã”
Hàn Minh Thư cũng đồng ý với lời của Dạ Âu Thần, vì vậy cô ấy gật đầu và cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Minh Thư suy nghĩ một chút rồi nói: “Lời mà vừa rồi em nói có phải là hơi nặng nề không? Anh cho là Tiêu Túc có thể nghĩ thoáng hơn không?”
“Cậu ta có đồng ý với ý kiến của em hay không không phải là chuyện em cần quan tâm, em đã rất chân thành phân tích cho cậu ta hiểu rồi, còn về sau này, chuyện ra làm sao là do cậu ta tự chọn”
Anh nói cũng đúng, không ai có thể lựa chọn thay người khác được.
Cô là Hàn Minh Thư, cô có cái nhìn của mình, nhưng Tiêu Túc lại không phải cô, cho nên cô chỉ có thể cho anh lời khuyên, còn lựa chọn như thế nào, tất cả đều tùy thuộc vào suy nghĩ của chính Tiêu Túc.
Nghĩ đến đây, Hàn Minh Thư lại nhét điện thoại di động vào tay Dạ Âu Thần.
“Anh ta làm chuyện đó là không đúng. Nếu ngày nào đó anh cũng làm như vậy, em nhất định sẽ không tha thứ cho anh”
“Không thể nào” Dạ Âu Thần thản nhiên cầm lấy điện thoại đặt lên bàn, bước tới ôm lấy Hàn Minh Thư đang chuẩn bị rời đi: “Cho dù tất cả đàn ông trên thế giới này đều có thể làm ra loại chuyện này, người đàn ông của em sẽ không thế”
Khi nói chuyện, giọng anh dần trâm xuống và tiến lại gần đôi môi đỏ mọng của cô: “Trong mắt anh vĩnh viễn chỉ có một mình em”
“Nói thì cứ nói, anh đừng… Ưm”
Sau khi Tiêu Túc cúp điện thoại, cậu ta ngồi một mình trên ghế, lúc trước đầu óc rối bời, nhưng lúc này lại cảm thấy xung quanh vô cùng yên tĩnh, những suy nghĩ lộn xộn trong đầu bắt đầu được sắp xếp lại.
Nếu như không có Hàn Minh Thư nhắc nhở, Tiêu Túc chắc đã quên vụ đám cháy, đối với Tiểu Bạch mà nói, sự việc đó hẳn là đã khắc sâu vào trong ký ức rồi phải không?
Kể từ khi chuyện đó xảy ra, một mầm giống nho nhỏ lớn dần trong lòng cô ấy.
Chỉ có điều, nếu như không phải gặp phải sự kiện trước đó, hạt giống này vẫn chỉ là hạt giống.
Nhưng khi gặp phải chuyện đặc biệt, nó sẽ không còn là hạt giống nữa, nó sẽ đâm chồi và nảy lộc, càng ngày càng cắm rễ trong lòng của Giang Tiểu Bạch.
Bây giờ cậu ta hối hận và đau đớn, nhưng thời gian không thể quay lại lần nữa, cậu có thật sự muốn để cô ấy ra đi một khoảng thời gian và giúp cả hai bình tĩnh lại không?
Nếu thật sự làm như vậy, cậu phải làm sao bây giờ? Còn đứa trẻ thì sao?