“Anh biết rồi, là anh muốn mời em đến đây ăn chứ không phải là em từ mò tới đây ăn. Anh nói vậy có đúng không?”

Đường Viên Viên vẫn luôn thích đồ ăn ngon, ngay lúc này, nước miếng cũng muốn chảy ra, cô bé ngẩng đầu lên, gò má đỏ bừng: “Vậy thì, hôm nay em muốn ăn kem ly, có được không?”

“Đương nhiên là được rồi”

“Cám ơn anh”

Sau đó, Đậu Nành lập tức dẫn Đường Viên Viên đi ăn kem ly, chờ đến khi tới buổi tối, bà Đường mới đến đón Đường Viên Viên về nhà.

Ngày hôm sau, Đường Viên Viên cũng ầmĩ đòi tới. Cuộc sống sau này, Đường Viên Viên hoàn toàn có thể được coi như một nửa con gái của nhà họ Hàn, mỗi ngày đến, trở nên vô cùng quen thuộc với người trong nhà họ Hàn.

Ngay cả Âu Thần cũng rất thích đứa nhỏ này.

Đương nhiên, để nói về lý do thích, chính là vì cô bé vẫn luôn quấn lấy Đậu Nành, Đậu Nành phải chơi cùng cô bé, giúp anh giảm bớt được rất nhiều phiên phức Mặc dù lần trước hai vợ chồng đã bàn bạc xong, nhưng mà Âu Thần vẫn lo lắng rằng Minh Thư sẽ suy nghĩ nhiều, vì vậy vào những lúc rảnh rỗi vẫn sẽ đến tìm Minh Thư để chứng minh sự trong sạch của mình.

“Mặc dù ban đầu là do anh đưa cô bé đến, nhưng mà sau này chúng ở với nhau cũng khá tốt, cũng không phải là anh có ý gì”

Hàn Minh Thư biết anh muốn nói điều gì: “Em cũng đâu có nói là có vấn đề, sao anh lại phải vội vàng tự chứng minh bản thân mình trong sạch rồi?”

“Anh sợ rằng nếu như không nói rõ, đến lúc đó em lại phải tức giận thôi.”

Nhớ tới dáng vẻ tức giận của Hàn Minh Thư đêm hôm đó, Dạ Âu Thần thực sự vô cùng sợ. Trước đó, cả hai người họ đều đã phải trải qua quá nhiều khó khăn, để có được cuộc sống yên bình như bây giờ quả thực không dễ dàng gì. . ngôn tình hài

Anh hy vọng cả đời này, hai vợ chồng họ sẽ mãi mãi không có bất cứ một cuộc cãi vã nào cả.

Cho dù có, anh cũng sẽ nhường nhịn cô, lúc nào cũng để cô là người thắng.

“Thực sự là em không tức giận gì cả. Mặc dù có những lúc không vui nhưng chỉ là trong chốc lát thôi. Bây giờ nhìn dáng vẻ của Đậu Nành cũng rất tốt. Trước đó em từng hỏi con, con nói rất thích cô bé mũm mĩm này, sẽ yêu thương và chăm sóc con bé như là em gái mình”

Từ sau khi Từ Tiểu Nhan sinh con, Hàn Thanh chạy qua chạy lại từ công ty tới nhà, cả ngày ngủ không đủ giấc.

Mặc dù Tiểu Nhan cảm thấy đau lòng cho anh ấy, nhưng từ đầu đến cuối, Hàn Thanh chưa bao giờ tự thấy đau lòng cho bản thân mình, kết quả vẫn là khiến bản thân trở nên mệt mỏi.

Hôm nay, trong lúc họp, sắc mặt cũng rất kém, Tô Cửu nhìn thấy sắc mặt của anh ấy không tốt, bèn chủ động hỏi.

“Tổng giám đốc Thanh, sắc mặt của anh không được tốt cho lắm. Anh có muốn cho dừng cuộc họp lại không, để tôi đỡ anh đi nghỉ ngơi một lát?”

Hàn Thanh khẽ lắc đầu: ‘Không cần đâu.”

Những người khác cũng phát hiện ra sắc mặt của Hàn Thanh không được tốt, rối rít ân cần hỏi thăm sức khỏe của anh ấy.

“Tổng giám đốc Thanh, thật sự không cần cho dừng cuộc họp lại hay sao? Lúc nào cũng có thể cho mở lại cuộc họp mà, sức khỏe của anh vẫn quan trọng hơn cả”

“Đúng vậy đấy Tổng giám đốc Thanh, sắc mặt của anh nhìn rất kém, nếu không thì, anh cứ đến bệnh viện trước đi, còn lại cứ giao cho chúng tôi là được rồi. Chờ cho đến khi có kết quả, khi đó chúng tôi sẽ báo cáo lại cho tổng giám đốc”

Tất cả mọi người đều nhìn Hàn Thanh đầy lo lắng, Hàn Thanh ho nhẹ, lấy tay che ở trước miệng của mình.

“Không sao đâu, tiếp tục cuộc họp thôi.”

Thấy mọi người vẫn cứ nhìn chằm chằm anh ấy, Hàn Thanh không thể làm gì khác, chỉ có thể nói: “Sức khỏe tôi thế nào tôi tự biết, tiếp tục thôi.”

Chờ cuộc họp kết thúc, Hàn Thanh quay trở lại phòng làm việc, ngồi trên ghế salon, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc.

Nghỉ ngơi khoảng chừng một tiếng, anh ấy lại ngồi dậy, tiếp tục công việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play