Nghĩ tới đây, Đậu Nành lại cúi đầu xuống.
Nhưng dáng vẻ lúc nãy của cậu đã bị Dạ Âu Thần nhìn thấy.
Dạ Âu Thần cũng không ngờ rằng cậu bé lại khóc chỉ vì một câu nói như vậy của mình, trái tim anh như bị ai đó bóp chặt lấy.
Anh đưa tay, nắm lấy cánh tay của Đậu Nành, kéo cậu dậy, rồi bế bổng cậu lên.
Mặc dù dáng người Đậu Nành cũng khá cao, cao đến mức bây giờ Hàn Minh Thư muốn ôm cậu cũng không ôm nổi, thế nhưng đối với Dạ Âu Thần mà nói, muốn bế cậu bé lên cũng là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Cho nên khi Đậu Nành bị Dạ Âu Thần bế lên ôm vào lòng xong, Đậu Nành lập tức thay đổi sắc mặt.
“Ba thối, ba đáng ghét, ba mau thả con ra! Đậu Nành không muốn bị ba ôm!
Thả con xuống!”
Chỗ này ở ngay trước cổng trường học, lát nữa mọi người tới, ba cứ ôm cậu như thế này mà lát nữa bị người khác thấy thì phải làm sao đây?
Đậu Nành không muốn các bạn trong trường sẽ có ấn tượng rằng mình là một đứa trẻ còn cần ba mẹ phải âu yếm dỗ dành.
Thế là cậu cứ giấy dụa không ngừng, thế nhưng sức lực của Dạ Âu Thần rất lớn, cậu bé giấy dụa quá kịch liệt, khiến Dạ Âu Thần cũng bực mình, dứt khoát vỗ một cái lên mông của cậu.
“Ầm ï cái gì hả? Ba là ông già nhà con đấy, bị ông già nhà mình ôm một cái thì làm sao?”
Đậu Nành bị anh vỗ mông một cái, lập tức ngừng giãy dụa, cơ thể cứng ngắc lại thành một tư thế, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên.
“Thôi đi, mất mặt lắm!”
“Mất mặt? Làm sao mà mất mặt?”
Dạ Âu Thần thờ ơ nói: “Con mới bao nhiêu tuổi hả? Mới cao một chút thế này, bị ông già này ôm mà đã thấy mất mặt à?”
Mặc dù Đậu Nành không vùng vẫy nữa, nhưng gương mặt vẫn hồng hồng. .
truyện xuyên nhanhNhìn cậu bé tức đến mức sưng cả mặt lên, Dạ Âu Thần chẹp miệng một cái, thở dài để cậu xuống, rồi ngồi xổm xuống trước mặt cậu nói: “Vậy chúng ta nói chuyện như thế này được không?”
Đậu Nành vẫn không nói câu nào.
“Chuyện lúc trước ba không đúng.
Ba chưa từng có mặt trong quá khứ của con và mẹ, lại còn cưỡng ép chiếm mất mẹ của con, cũng là ba không đúng. Bây giờ ba biết sai rồi, con có thể tha thứ cho ba không?”
Lúc nói những lời này, Dạ Âu Thần vốn cho rằng mình sẽ rất khó nói ra được, thậm chí là không thể nói ra lời.
Thế nhưng khi anh nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Đậu Nành, anh mới hiểu được, anh là một người ba rồi.
Đậu Nành và Giá Nhỏ đều là cục cưng của Hàn Minh Thư nhà anh, là món quà đáng quý nhất mà ông trời ban cho bọn họ.
“Con và Giá Nhỏ cùng với mẹ con đều là bảo bối quý giá nhất của ba, bất kể là có chuyện gì xảy ra, ba chắc chắn vẫn coi trọng con. Đêm hôm qua ba và mẹ con đã thương lượng với nhau, sau này lấy việc nuôi dạy con và Giá Nhỏ là quan trọng nhất, chờ cả hai đứa trưởng thành”
Đậu Nành chớp mắt mấy cái: “Thật sao? Sau này ba sẽ không ngăn con gần gũi với mẹ nữa?”
“Ừm” Dạ Âu Thần nhịn đau đồng ý: “Sẽ không, con còn nhỏ, muốn gần mẹ thì cứ gần mẹ đi. Đương nhiên, con cũng có thể gần ba nữa. Sau này nếu con muốn ngày nào cũng đến công ty với ba cũng được.
“Thật?” Đậu Nành chớp mắt mấy cái, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Vậy ba có thể bổ nhiệm con vào một vị trí nào đó trong công ty không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Dạ Âu Thần có chút biến hóa.
“Chức vị? Con còn nhỏ như thế có thể làm gì được?”
Dạ Âu Thần không đồng ý với yêu cầu của cậu bé: “Huống hồ, con còn đang phải đi học, không có thời gian để tới công ty”