Vốn dĩ định mua socola nhưng trong quá trình mua socola Đường Viên Viên nhìn chằm chằm kẹo bông ở trên kệ lại bắt đâu không đi được nữa.

Cho đến khi Đậu Nành phát hiện cô bé không đi cùng nên quay đầu lại thì nhìn thấy cô bé đang nhìn chằm chằm kẹo bông.

Sau đó Đường Viên Viên bị Đậu Nành phát hiện ra mình nhìn chằm chằm kẹo bông, khuôn mặt đỏ lên vô cùng ngại ngùng rũ mắt xuống.

Đậu Nành đi đến trước mặt cô bé, trực tiếp đưa tay lấy kẹo bông ở trên kệ rồi hỏi cô bé: “Em muốn mấy cái?”

“A a?”

Đường Viên Viên tưởng là mình nghe nhầm, tại sao anh lại hỏi mình muốn bao nhiêu chứ?

“Chẳng lẽ anh định mua cho em hả?”

“Không muốn à?”

“Nhưng mà… Đường Viên Viên hơi bối rối cắn móng tay của mình, tội nghiệp nói: “Anh chỉ đồng ý mua sô cô la cho em thôi mà. Em thích kẹo đường, nhưng mà em cũng thích sô cô la.” . ngôn tình hài

Quan trọng nhất là cô bé không biết mình phải chọn cái nào.

Nếu cô bé mua kẹo đường, hẳn anh sẽ không mua sô cô la cho cô bé nữa.

Dáng vẻ bối rối của cô bị Hàn Diệc Thù nhìn thấu, cô nhóc này suy nghĩ gì cũng viết ra ở trong mắt. Anh nhét mấy bì kẹo đường vào trong tay của cô bé: “Vậy mua sô cô la kẹo đường mỗi thứ một loại, với lại…

Anh kéo tay Đường Viên Viên xuống, dạy cô bé: “Không được cắn ngón tay, như vậy không được vệ sinh.”

“Dạ dạ.”

Đường Viên Viên lập tức căng thẳng rụt tay lại, nghiêm túc đứng vững, dáng vẻ ngoan ngoãn tội nghiệp: “Anh ơi em sai rồi, lân sau sẽ em sẽ không làm như vậy nữa.

Bởi vì Hàn Diệc Thù mua kẹo đường cho cô, lại còn mua sô cô la, cho nên ánh mắt cô bé nhìn anh cứ như nhìn thiên thần giáng thế.

Hàn Diệc Thù dẫn theo một cô bé thấp hơn mình rất nhiều, đột nhiên đề nghị: “Em có muốn chơi trò chơi không?”

Đường Viên Viên lập tức thể hiện ra dáng vẻ vừa tò mò vừa phấn khích, khóe môi của Hàn Diệc Thù không khỏi cong lên: “Anh dẫn em đi chơi”

Đường Viên Viên rất cảm động, tại sao anh ấy lại tốt như vậy, vừa mua kẹo đường vừa mua sô cô la cho bé, còn dẫn cô bé đi chơi trò chơi.

Cô bé cảm động ôm lấy cánh tay của Hàn Diệc Thù, dựa cả người vào cậu bé.

“Cảm ơn anh”

Đường Viên Viên nói giọng mềm mại nhẹ nhàng.

Sau đó Hàn Diệc Thù dẫn cô bé đi chơi một lúc lâu. Lát xe ở bên ngoài chờ thật lâu mà vẫn chưa nhìn thấy hai người bọn họ ra, sốt ruột nghĩ không biết có phải đã xảy ra chuyện rồi không, vào lúc anh ta đang chuẩn bị đi vào trong tìm thì Hàn Minh Thư đã gọi điện thoại tới.

“Cô chủ, tôi đây, cậu chủ nhỏ đang ở đây, cậu bé nói muốn mua sô cô la.

Vâng, đã vào trong cửa hàng, nhưng lâu lắm rồi vẫn chưa ra”

Ban đầu Hàn Minh Thư định để cho hai đứa ở chung một chút, ai mà biết quay đầu ra đã không thấy tăm hơi bóng dáng hai đứa đâu, sau đó hỏi một chút mới biết Hàn Diệc Thù đã dẫn theo Đường Viên Viên đi ra ngoài.

Cô lập tức trở nên sốt ruột, bình thường quên con mình thì thôi, sao quên cả con gái người ta được, thế là cô liền lập tức gọi điện thoại cho lái xe.

Nghe thấy lái xe nói Hàn Diệc Thù dẫn cô bé đi vào trong cửa hàng, cô vẫn rất nóng nảy: “Cửa hàng nhiều người rất loạn, mặc dù Hàn Diệc Thù thông minh thật nhưng dù sao vẫn chỉ là hai đứa trẻ, lại thêm Viên Viên…”

Nếu thật sự gặp chuyện gì, cô bé chân ngắn bé nhỏ kia có thể chạy đi đâu được đây?

Cho nên Hàn Minh Thư vẫn rất lo lắng, mà lái xe cũng nghe ra sự lo lắng trong giọng nói của cô bèn nói ngay: “Cô chủ đừng lo lắng, cậu chủ thông minh lanh lợi như thế, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Bây giờ tôi lập tức đi vào trong trung tâm thương mại tìm bọn họ đây.

“Ừm”

Cúp điện thoại xong, lái xe chuẩn bị đi vào trong tìm người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play