“Gần hơn nữa.”

Thẩm Cửu lại tiến lên thêm một bước nhỏ nữa: “Cậu Dạ?”

Dạ Âu Thần nhìn người phụ nữ cách mình bảy tám bước, ý trào phúng trong lòng dần nhiều hơn: “Tôi cho cô năm giây để lập tức tới trước mặt tôi.”

“Năm.”

“Bốn.”

Thẩm Cửu chợt ngước mắt lên nhìn Dạ Âu Thần, không ngờ anh lại còn đếm số, do dự một lúc, cuối cùng cô vẫn bước tới trước mặt anh khi anh đếm tới một.

Lời vừa dứt, hơi thở trên người Dạ Âu Thần chợt lạnh đi: “Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai đáng chết, cô dám để tôi phải đợi!”

Sắc mặt Thẩm Cửu khẽ biến: “Cậu Dạ, tôi… A.”

Cô còn chưa dứt lời thì cổ tay đã bị siết chặt một cách thô bạo, giây tiếp theo cô đã bị Dạ Âu Thần kéo vào lòng, anh nắm cằm cô, một nụ hôn như cuồng phong bão táp rơi xuống môi cô.

“Ưm…” Thẩm Cửu ngã vào lòng anh, ngồi trên đùi anh, quanh thân bị hơi thở nam tính ngang ngược của anh bao trùm.

Khoang miệng bị môi và lưỡi anh lấp đầy, nụ hôn của Dạ Âu Thần rất mạnh mẽ, anh chiếm lấy từng nơi trong khoang miệng cô, hút hết vị ngọt thuộc về cô, đồng thời cũng lấy hết hơi thở của cô.

Cô muốn giãy giụa nhưng lại không thể động đậy, chỉ đành để mặc cho anh đòi hỏi.

Sau khoảng vài phút, Dạ Âu Thần đột ngột rời khỏi miệng cô, siết chặt lấy cằm cô rồi hung hãn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô.

“Có phải tôi không làm gì đó với cô là cô quên mất thân phận của mình phải không?”

Mặc dù anh hôn rất mạnh mẽ nhưng Thẩm Cửu không bị mất lý trí, có lẽ vì thời gian quá ngắn nên mới giữ lại được lý trí.

Thẩm Cửu nhìn vào mắt Dạ Âu Thần, đôi mắt đen nhánh của anh sâu như biển lớn, cơn tức giận như sóng cuộn trên mặt biển, Thẩm Cửu chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên tôi biết thân phận của mình là gì.”

“Vậy cô nói cho tôi biết, thân phận của cô là gì?”

Thẩm Cửu thấp giọng cười: “Cậu Dạ, anh hỏi tôi chẳng thà tự hỏi bản thân anh. Trong lòng anh, tôi có thân phận gì thì là thân phận đó.”

Dạ Âu Thần: “…”

Đáng chết.

Anh đã nổi giận với cô rồi mà cô vẫn không có phản ứng gì?

“Người phụ nữ kết hôn lần thứ hai, cô đang ép tôi phải nổi giận với cô sao?” Dạ Âu Thần vừa nói vừa siết chặt vai cô, anh siết hơi mạnh khiến Thẩm Cửu đau đớn nhíu chặt hàng lông mày thanh tú, đôi môi hồng mấp máy như muốn kêu lên vì đau đớn.

Đôi mắt sắc bén của Dạ Âu Thần nhìn cô chằm chằm: “Thế nào? Cho dù là vậy thì cô cũng định không có phản ứng gì sao?”

Thẩm Cửu chợt hoàn hồn, thì ra anh đang kích thích cô, tiếc là cô đã hạ quyết tâm rồi, cô nhắm mắt lại, hờ hững nói: “Cậu Dạ, nếu anh đã trút giận đủ rồi thì có thể buông tôi ra chưa?”

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Dạ Âu Thần không nhịn được lửa giận: “Buông ra? Cả đời này cũng không thể.”

Dứt lời, bàn tay to lớn của anh vén quần áo cô lên, động tác thô bạo khiến Thẩm Cửu sợ hãi, cô giữ bàn tay không biết chừng mực của anh lại: “Anh muốn làm gì?”

Dạ Âu Thần quan sát Thẩm Cửu, thấy trên khuôn mặt trắng nõn của cô cuối cùng cũng lộ vẻ lo lắng thì xấu xa hỏi: “Bây giờ biết sợ rồi à? Vừa nãy thì không sao? Tôi còn tưởng cô không để tâm bất cứ điều gì.”

“…” Thẩm Cửu khẽ thở hổn hển, giữ tay anh không cho anh cử động: “Cậu Dạ, tôi còn rất nhiều việc phải làm, tôi…”

“Đừng nhắc những chuyện này.” Dạ Âu Thần cố gắng muốn kéo quần áo cô lên, Thẩm Cửu sốt ruột thở hổn hển: “Dạ Âu Thần!”

Cuối cùng tay Dạ Âu Thần cũng dừng lại, anh cười giễu cợt: “Gọi lại lần nữa.”

Khoé miệng Thẩm Cửu giật giật, nhất thời không nói nên lời, đương nhiên cô sẽ không nghe theo ý anh mà gọi lại lần nữa, tay Dạ Âu Thần lại tiếp tục hành động, ánh mắt ác liệt: “Nhất định không chịu nghe lời tôi phải không? Có gọi hay không?”

Thẩm Cửu rùng mình, cô gọi lại lần nữa: “Dạ Âu Thần, anh… rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Ồ, thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”

Bàn tay lớn nóng rực của anh như viên sắt nóng rơi trên da khiến cô run rẩy, tim Thẩm Cửu đập vô cùng nhanh nhưng cô vẫn cố gắng thể hiện mình bình tĩnh.

“Trước kia tôi đã nói với anh rồi, bây giờ tôi đang mang thai, không thể…”

Dạ Âu Thần dừng lại, híp mắt nhìn cô.

Suýt nữa thì anh quên mất cô đang mang thai.

Thẩm Cửu nói xong thì thấy động tác của anh dừng lại, cô tưởng anh sẽ buông mình ra, ai ngờ tay anh lại đặt lên vị trí bụng cô.

Thời gian trôi qua đã lâu mà bụng dưới của Thẩm Cửu mới chỉ hơi nhô lên một chút, khi Dạ Âu Thần đặt tay lên bụng cô, Thẩm Cửu vẫn giật mình, có lẽ cô vẫn đang nghĩ liệu anh có định làm gì con cô hay không đúng chứ?

Một lúc sau, bàn tay ấm áp của Dạ Âu Thần chỉ đặt lên bụng cô chứ cũng không làm gì khác.

Lát sau anh mới khàn giọng hỏi: “Sinh con cho người đàn ông như vậy, thật sự không hối hận sao?”

Thẩm Cửu: “…”

Đứa bé không phải con Lâm Tuấn, cô phải nói gì đây? Thẩm Cửu cụp mắt xuống, lông mi khẽ run.

“Anh không hiểu.”

“Ha, sao tôi lại không hiểu?”

“Anh là đàn ông, anh sẽ không mang thai, anh không biết được… tấm lòng của người làm mẹ.”

Nhìn cô như thế này, Dạ Âu Thần đột nhiên nhớ đến mẹ mình lúc đó, nghĩ tới dáng vẻ mẹ lúc sắp mất, mắt Dạ Âu Thần lại hơi trầm xuống, anh vùi đầu vào cổ cô.

Trước khi mẹ mất đã dặn anh nhất định phải về nhà họ Dạ, Dạ Âu Thần vô cùng oán hận người đàn ông kia đưa người thứ ba về và đuổi vợ đi, vì sao mẹ vẫn còn sinh con cho người đàn ông đó?

Mẹ cầm lấy tay anh rồi mỉm cười.

“Dạ Âu Thần, mẹ sinh con ra không hẳn là vì ông ấy, mà là vì con.”

Dạ Âu Thần vô cùng kinh ngạc, sao lại vì anh? Anh nheo mắt hỏi: “Vì con?”

Tống Thiến ở bên cạnh nghe vậy thì thở dài: “Đúng thế Âu Thần, cháu cho rằng mẹ cháu vì người ba tồi tệ của cháu sao? Ông ta có là gì đâu? Nguyên nhân chính vẫn là cháu, cháu là đứa con mà mẹ mang thai mười tháng mới sinh ra, cho dù trong người cháu có chảy dòng máu của người đàn ông cặn bã kia thì vẫn có một nửa là dòng máu của mẹ cháu mà. Hơn nữa khi mang thai cháu, hai người là một thể, người làm mẹ sẽ không tàn nhẫn phá bỏ con của mình.”

Dạ Âu Thần: “…”

Mẹ Dạ Âu Thần là chị gái của Tống Thiến, tên là Tống Hân.

Sau khi bà gả cho ba Dạ Âu Thần không lâu thì ông ta ngoại tình, sau đó đưa kẻ thứ ba về nhà họ Dạ, Tống Hân tức giận ly hôn rồi ra khỏi nhà họ Dạ, không lâu sau đó phát hiện mình đã có thai, khi ấy Tống Thiến đã từng khuyên bà phá thai nhưng Tống Hân cũng liều chết để bảo vệ anh.

Vì vậy mới có Dạ Âu Thần.

Kể ra thì những gì Thẩm Cửu trải qua cũng khá giống với mẹ anh, nhưng Tống Hân lại không giống với Thẩm Cửu. Tống Hân không tái hôn mà một mình nuôi lớn Dạ Âu Thần, còn Thẩm Cửu lại gả cho Dạ Âu Thần.

Lý do ban đầu Dạ Âu Thần không thể tiếp nhận Thẩm Cửu cũng chính vì điều này, ngoài việc anh không muốn phải đổ vỏ thay người đàn ông khác ra, thì thậm chí anh còn cảm thấy Thẩm Cửu ngu ngốc, không đáng vì một gã đàn ông tồi mà sinh con.

Nhưng sau này cô cố gắng hết sức để bảo vệ con lại khiến anh nhớ đến mẹ mình, mà… thân thể cô không thích hợp để nạo thai nên mới giữ lại đứa bé đến tận bây giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play