“Nào, em nấu canh giải rượu cho anh nên anh uống một bát đi để ủ ấm dạ dày.”

Tiêu Túc ngồi dậy bưng canh giải rượu uống xong thì trong dạ dày vẫn cảm thấy khó chịu như cũ nhưng mà đã đỡ hơn trước một chút, lúc Giang Tiểu Bạch muốn rời đi thì Tiêu Túc nắm chặt cổ tay của cô không cho cô rời đi.

“Đừng đi, nằm với anh đi”

“A” Giang Tiểu Bạch nằm xuống bên cạnh anh, nháy mắt nhìn anh: “Anh đã uống bao nhiêu vậy chứ?”

Nghe vậy Tiêu Túc chỉ có thể cười gượng ở trong lòng, những người này rót rượu cho anh thật sự là không có mức độ, một người hai ly nhìn có vẻ như không có bao nhiêu nhưng mà một khi gia tăng số lượng thì anh thật sự là không chống đỡ được.

“Biết vậy em sẽ không để anh uống rượu thay em”

“Em nói những lời ngốc nghếch gì vậy? Anh không uống rượu thay em chẳng lẽ lại đứng nhìn em nổi điên ở trong đám cưới sao?”

Giang Tiểu Bạch đưa tay nhéo anh không hài lòng nói: “Nổi điên mới tốt, nếu như em nổi điên thì những người kia sẽ không dám mời rượu, em nổi điên sẽ không khó chịu nhưng bây giờ anh lại rất khó chịu”

Tiêu Túc đưa tay ôm cô vào trong lông ngực của mình, giọng nói khàn khàn: “Cũng may không khó chịu lắm”

Mặc dù anh nói không khó chịu thế nhưng là từ lúc anh đi vào vẫn luôn nằm ở đây hoàn toàn không có động tác khác, ngoại trừ kéo cô tới gần.

Tiêu Túc như vậy làm cho Giang Tiểu Bạch cảm thấy hơi buồn bực, cảm thấy có lẽ tối nay sẽ không có đêm tân hôn.

Cô buồn bực vỗ mạnh vào miệng, mặc dù cô cũng không quá mong đợi vào đêm tân hôn nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ không có, cho nên Giang Tiểu Bạch vẫn cảm thấy hơi thất vọng.

Nhưng mà thất vọng thì vẫn thất vọng, Tiêu Túc khó chịu thành như vậy nên cô cũng sẽ không có ý kiến gì.

Hai người cứ nằm yên lặng như vậy, so với ban ngày ồn ào náo nhiệt thì đêm tân hôn lại vô cùng yên tĩnh, nhất là Tiêu Túc nằm ở bên cạnh nên Giang Tiểu Bạch có thể nghe rõ tiếng tim đập của anh.

Bên trong phòng dán một chữ Hỉ lớn với ánh đèn âm u.

Nằm một lúc thì cơn buồn ngủ của Giang Tiểu Bạch lại nổi lên, ngay khi cô sắp ngủ thì tay của Tiêu Túc đột nhiên đưa tới.

Cơn buồn ngủ của Giang Tiểu Bạch lập tức biến mất, cô ngước mắt nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”

Đôi mắt của Tiêu Túc vừa đen vừa nặng trĩu, hiển nhiên khác với lúc trước, mặc dù giọng nói của anh khàn khàn nhưng lại trở nên rõ ràng: “Đêm nay là đêm tân hôn nên không thể để cho vợ của anh thất vọng”

Năm chữ trong miệng Tiêu Túc kia nói ra, trong căn phòng yên tĩnh này, người nghe được mặt đỏ tim run.

Mặt Giang Tiểu Bạch lập tức vô cùng đỏ, đẩy cậu ấy.

“Em biết, nhưng không phải anh không thoải mái sao?”

“Không phải em đút anh uống canh giải rượu sao?”

“Đúng vậy, nhưng không phải chẳng được bao lâu à?”

“Anh ổn rồi”

“Gạt người, sao có thể?” Giang Tiểu Bạch tức giận ngắt lời cậu ấy, lời nói thấm thía, giọng điệu mẹ già: “Mặc dù nói tối hôm nay là thời gian đặc biệt, nhưng dù sao tình huống đặc biệt, anh không cần cậy mạnh”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch còn đứng dậy đắp chăn cho Tiêu Túc, vỗ gương mặt anh: “Ngủ ngoan đi”

“AM?

Vừa dứt lời, bóng người trước mắt bỗng dưng xoay người dậy, sau đó chặn ngang bế cô lên, Giang Tiểu Bạch bất ngờ, sợ hãi đến nỗi phản xạ có điều kiện ôm cổ Tiêu Túc.

Cả người cô ấy treo lơ lửng, được Tiêu Túc ôm về phía phòng tắm.

“Vậy em hãy xem cho kỹ một chút anh có đang cậy mạnh hay không?”

Hừ, Giang Tiểu Bạch thế nào cũng không ngờ Tiêu Túc một giây trước còn như con cá chết đột nhiên trở nên khỏe như vâm, có thể bởi vì hiệu quả canh giải rượu của cô quá tốt, hoặc có lẽ câu nói đó của cô chạm đến lòng tự trọng của đàn ông.

Tóm lại, Giang Tiểu Bạch trả giá thật lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play