Tuy rằng cô biết Hứa Yến Uyển không có liên quan đến chuyện kia, nhưng hiện tại Hàn Thanh không thể chắc chắn, Hứa Yến Uyển có ý xấu với Tiểu Nhan hay không, nếu cô ta muốn làm chuyện xấu với Tiểu Nhan, đến lúc đó anh chắc sẽ phát điên mất.

“Chỉ là gặp một chút, không sao đâu” Tiểu Nhan khé cắn môi dưới của mình, ghé tai Hàn Thanh nói nhỏ: “Lúc trước cô ấy đã cứu em, cô ấy không phải người xấu đâu, cô ấy nhất định sẽ không làm gì em”

Hàn Thanh không để ý: “Lòng người hay thay đổi, em và cô ta ngay từ đầu đã không phải là bạn bè”

“Em biết, nhưng dù sao cô ấy cũng là con gái của nhà họ Hứa dạy dỗ, em có thể nhìn ra được rằng nếu cô ấy muốn làm hại em, thì lần trước sẽ không cứu em đâu.”

Đây cũng là lý do tại sao Tiểu Nhan không đem chuyện đó nói cho Hàn Thanh.

Khi ấy cô xém chút nữa bị hại sau lưng, nhưng Hứa Yến Uyển là người đã giải cứu cô vào lúc đó, mặc dù lúc đó Tiểu Nhan không biết rằng là do Hạ Liên Cảnh gây ra, nhưng cô cảm thấy rằng Hứa Yến Uyển sẵn sàng cứu cô ra ngoài vào thời điểm quan trọng như vậy chứng tỏ rằng bản thân của cô ta không hề xấu xa.

Trong vấn đề này, thật ra để trở thành một người tốt thì rất dễ nhưng trở thành một người xấu xa còn khó hơn.

Bản chất là tốt, đột nhiên khiến bạn làm những chuyện không có tính người, trong lòng lại chấp nhận nhiều sự thúc giục, còn có tinh thần sao?

Vì vậy, Tiểu Nhan tin tưởng vào con mắt của chính mình.

“Cô ấy đến rồi, cũng cầu xin anh, cứ để cô ấy vào đi”

Hàn Thanh yên lặng nhìn Tiểu Nhan, như đang xác nhận điều gì đó, Tiểu Nhan thấy anh lo lắng không yên, liền nói: “Em nhất định sẽ bảo vệ chính mình, không có chuyện gì đâu.”

“Nhất định phải gặp sao?” Hàn Thanh hỏi.

Tiểu Nhan gật đầu.

Cuối cùng Hàn Thanh vẫn nghe theo lời cô.

Hứa Yến Uyển cuối cùng cũng được mời vào nhà, hai người ngồi ở trên sô pha, vốn dĩ Hàn Thanh định ngồi nghe, nhưng bị Tiểu Nhan kêu đi, anh liền kêu hai người hầu ở bên cạnh nhìn chằm chằm, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì nhất định phải bảo vệ cho Tiểu Nhan trước.

Sau khi Hàn Thanh rời đi, Hứa Yến Uyển cười khổ: “Anh ấy thật sự bảo vệ cô rất tốt.

Nghe vậy, Tiểu Nhan hơi kinh ngạc, sau đó nói: “Trước đây không phải như vậy. Hiện tại anh ấy quan tâm đến tôi nhiều như vậy, tôi hẳn là nên cảm ơn bạn của cô”

Bạn của cô ta?

Hứa Yến Uyển khẽ nhếch môi: “Ý cô là Hạ Liên Cảnh?”

“Ừ” Tiểu Nhan gật đầu rồi nói: “Gần đây tôi ở nhà có xem rất nhiều tin tức trên mạng, và dĩ nhiên tôi cũng biết hung thủ là ai, sau khi dò hỏi thì tôi mới biết anh ta đã từng theo đuổi cô”

Hứa Yến Uyển không lên tiếng.

“Lần trước ở quán cà phê, cũng là do anh ta ra tay, phải không?”

Hứa Yến Uyển cụp mắt xuống, lông mi run run: “Đúng vậy, lúc đó là anh ta ra tay. Sau khi cô đi vào nhà vệ sinh, anh ta đã nói với tôi là sẽ ra tay với cô.

Tôi liền bị doạ sợ, vì vậy…”

“Vì vậy, cô liền đến để cứu tôi mà không chút do dự.”

2U “

“Cảm ơn.”

Đột nhiên nghe thấy tiếng cảm ơn, Hứa Yến Uyển kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.

“Cảm ơn cô đã ngăn cản anh ta lúc đó. Nếu không có cô, ngày đó tôi cũng không biết phải làm thế nào”

Đối mặt với ánh mắt chân thành của cô, Hứa Yến Uyển đột nhiên cảm thấy sống mũi mình có chút chua xót, rất lâu mới tìm được giọng nói của chính mình.

“Cô, cô không trách tôi sao?”

“Tôi trách cô vì cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play