Tiêu Túc nhanh chóng mua đồ về nhà, đẩy cửa phòng ngủ ra thì phát hiện Giang Tiểu Bạch vẫn còn đang ngủ, hơn nữa còn ôm gối đầu lăn tới một chỗ hẻo lánh, trên người không có đắp chăn.

Tiêu Túc đành phải đi qua, giúp cô đắp chăn hẳn hoi.

Cậu ta biết tính tình của Lương Nha Hòa, nếu đã nói tới thì nhất định sẽ tới, vớ vẩn bây giờ bà ấy đang trên đường tới đây luôn rồi.

Cho nên Tiêu Túc chỉ có thể tắt máy, sau đó gửi một tin nhắn cho Lương Nha Hòa, nói Tiểu Bạch đang ngủ, sau khi tới xong đừng hét lớn gây ồn ào, để cho cô ấy ngủ thêm một lát.

Lương Nha Hòa trả lời rất nhanh, một chữ Ok.

Sau đó lại kèm theo một câu: “Không cần con phải nói, con dâu mẹ, mẹ biết”

Giấc ngủ này Giang Tiểu Bạch ngủ rất ngon, tối hôm qua có bao nhiêu bực bội thì buổi sáng ngủ bấy nhiêu dễ chịu, đợi đến lúc cô tỉnh rồi thì không biết bây giờ là mấy giờ, bên trong căn phòng yên lặng, cô tìm điện thoại di động nhìn giờ.

Đã gần mười một giờ rồi sao? Hả, tại sao Tiêu Túc không gọi cô dậy? Tại sao đến tận bây giờ lại không có động tĩnh gì?

Chẳng nhẽ tên này lại trốn đi ngủ?

Nghĩ như vậy, Giang Tiểu Bạch bật dậy khoác một cái áo choàng dài, sau đó đi ra ngoài.

Cô vừa đẩy cửa ra thì đụng mặt Tiêu Túc.

Hai người đối mặt nhau, dừng bước chân.

“Tỉnh rồi sao?”

Giang Tiểu Bạch gật đầu một cái: “Đã mười một giờ rồi, tại sao anh không gọi tôi dậy sớm hơn một chút?

Bây giờ đi liệu có kịp hay không?”

“Kịp.”

Tiêu Túc nói: “Thời gian vừa đúng, bên kia đã sắp sếp xong hết rồi, anh tới đón em”

“Vậy tôi đi thay quần áo”

Giang Tiểu Bạch quay người, Tiêu Túc giữ tay cô lại, ho nhẹ một tiếng: “Cái đó, mọi chuyện có thay đổi một chút”

“Hửm?”

“Ba mẹ anh nghe chuyện hôm nay, “Vãi, không phải là anh muốn nói là ba mẹ hai bên muốn gặp mặt đó chứ?”

Đây quả thực là điều Giang Tiểu Bạch không ngờ tới, cô cũng từng nghĩ qua là ba mẹ hai bên sẽ gặp mặt, nhưng không phải là hôm nay.

“Em cũng biết tính cách của mẹ anh rồi đấy, bà ấy nghe nói anh muốn đến nhà em ăn cơm, cho nên đã đặt trước một phòng ở khách sạn, sau đó mời ba mẹ em đến”

Giang Tiểu Bạch nghe xong thì không nhịn được nhướng mày: “Cho nên, trong lúc tôi ngủ, anh đã đón ba mẹ tôi tới khách sạn rồi sao?”

Tiêu Túc không nói gì, nhưng vẻ mặt đã thể hiện rõ tất cả.

Giang Tiểu Bạch đưa tay vuốt đầu của mình, cảm thấy đầu óc choáng váng, mới ngủ một giấc tỉnh dậy mà trời đất đã thay đổi, mẹ ơi!

“Đi thay quần áo chứ?” Tiêu Túc chỉ chỉ về phía sau côm Giang Tiểu Bạch chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu: “Tôi đi thay, anh đợi một chút”

Đây không phải là lân đầu tiên Giang Tiểu Bạch gặp ba của Tiêu Túc, bởi vì bình thường ông ấy vẫn hay nhắn tin nói chuyện với mẹ cậu ta, mẹ cậu ta lại đối xử với mình đặc biệt tốt, làm cho Giang Tiểu Bạch không có chút xa lạ nào.

Vì vậy lần này ba mẹ hai bên gặp nhau, Giang Tiểu Bạch không hề thấy căng thẳng.

Bởi vì đối với cô mà nói, những người này đều là người của mình cả.

Nhưng Tiêu Túc thì không như vậy, cậu ta không giống như Giang Tiểu Bạch ngày nào cũng đối mặt với ba mẹ mình, cũng mới chỉ gặp phụ huynh Giang Tiểu Bạch một hai lần mà thôi, lần này chính thức gặp nhau, mặc dù cậu ta không biểu hiện gì ra bên ngoài, nhưng trên thực tế vẫn có chút căng thẳng và xấu hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play