Cậu ta không từ chối nhưng mà cũng không trả lời cô ấy, Giang Tiểu Bạch nhìn cậu ta đứng đó thật lâu, mím đôi môi nhìn chính bản thân mình trong hai con mắt đen láy, bởi vì vết thương mới trên mặt vì vậy mà hiện tại vết sẹo trông dữ dẫn hơn rất nhiều.

Không phải, phải nói là rất dễ gây chú ý, khiến người khác nhìn vào phải cảm thấy hoảng sợ.

Hai người đối mặt nhau hồi lâu, Giang Tiểu Bạch đột nhiên hiểu ra điều gì đó, nhếch môi cười: “Xem ra là em đang cố ép buộc anh đúng.

Cô ấy ra hiệu tạm biệt với Tiêu Thúc, nhếch môi nói: “Em về nhà trước đây, chúc anh mau sớm bình phục, cố lên nhé”

Giang Tiểu Bạch bỏ đi.

Lúc rời đi, cô ấy cũng không thèm quay đầu nhìn lại, cũng không để lại thêm một ánh mắt nào cho Tiêu Túc, như vậy không một chút do dự, coi như một lòng quyết tâm dứt khoát.

Nhìn theo bóng lưng của cô ấy, bàn tay đang buông lỏng bên cạnh của Tiêu Túc không khỏi siết chặt thành nắm đấm.

Cậu ta cảm thấy dường như có thứ gì đó đang rời xa mình, một cảm giác bất lực mà anh muốn nắm bắt nhưng lại không thể. Lý trí nói với cậu ta rằng cậu ta nên đuổi theo và giải thích rõ ràng với Giang Tiểu Bạch.

Tuy nhiên, bước chân vẫn đứng yên tại chỗ không bước đi được.

Sau đó Tiêu Túc suy nghĩ, Giang Tiểu Bạch không phải loại người nói nhiều lời như vậy, bây giờ tình hình đã khác, chờ sau khi giải quyết xong, sẽ trở về tìm cô ấy giải thích một lần, cô ấy chắc chắn sẽ hiểu.

Sau khi nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Túc cảm thấy yên tâm hơn.

Sau đó chỉ có một mình Tiêu Túc quay trở về, Hàn Minh Thư quan sát một lúc, sau đó nhíu mày lại.

Mặc dù Tiêu Túc quan tâm đến Tiểu Nhan là một chuyện tốt, nhưng mà theo lý thuyết, cậu ta đã bị thương như thế này, mà mối quan hệ giữa cậu ta và cô gái đó vẻ không bình thường.

Vậy mà bây giờ, chỉ có một mình Tiêu Túc quay trở về.

Vậy là cô gái đó đã đi rồi?

Đang suy nghĩ miên man, cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra, nhân viên y tế xuất hiện trước mặt bọn họ. . truyện ngôn tình

Hàn Thanh tiến lên phía trước đầu tiên, Tiêu Túc theo sát phía sau, ngược lại Hàn Minh Thư và Dạ Âu Thần đã bị những người đó tách ra ở phía sau.

“Bác sĩ, vợ tôi thế nào?”

“Bác sĩ, cô ấy thế nào?”

Tiêu Túc và Hàn Thanh đồng thanh nói.

Bác sĩ liếc nhìn hai người bị thương ở trước mặt, bất giác nhíu mày tỏ vẻ không đồng ý, nhân viên y tế bên cạnh lập tức giải thích: “Tôi thuyết phục không được. Bọn họ nhất định phải xuống giường. Có lẽ bọn họ rất quan tâm về người bị thương bên trong.”

“Thật sự là làm bậy!” Bác sĩ quát một câu, nhưng ngay sau đó bình tĩnh lại, hỏi thẳng: “Các người ai là người nhà bệnh nhân?”

Tiêu Túc không thể trả lời câu hỏi này, cậu ta mở miệng nhưng không nói một lời nào.

“Tôi” Hàn Thanh sắc mặt bình thường đáp lại: “Tôi là chồng của cô ấy”

“Chồng phải không? Vợ của anh có thai, anh biết không?”

Âm…

Hàn Thanh cảm giác được có thứ gì đó từ phía trước đập vào, hắn ngẩn người hồi lâu, nhưng cũng không kịp phản ứng.

Mang, mang thai?

Nhan Nhan mang thai?

Mặc dù anh ta đã ôm đã hôn Tiểu Nhan khi hai người ở bên nhau, nhưng Hàn Thanh luôn rất kiềm chế, ngay cả lần trước khi anh ta muốn cùng cô ấy, nhưng bị Tiểu Nhan lấy cớ đang trong kỳ kinh nguyệt của mình mà từ chối.

Vì vậy, nếu cô ấy có thai, khả năng duy nhất là lần hai người đi du lịch.

Lần đó anh ta bị trúng thuốc, và anh ta rõ ràng có thể kiềm chế bản thân, nhưng Nhan Nhan, cô gái này…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play