Sau khi ra ngoài Hứa Yến Uyển lấy ra cái gương nhỏ trong túi xách nhìn vết thương trên trán, tuy rằng vết thương đã lành rồi nhưng so với những chỗ da khác lại không cùng màu, hơn nữa thời gian này vì bận chuyện công ty da cô ta cũng không được tốt cho lắm, đôi mắt vừa đen vừa thâm, so với Hứa Yến Uyển trước kia đúng là khác một trời một vực.

Nếu như, nếu như ba mẹ không qua đời thì thật tốt biết bao.

Nếu như, Hàn Thanh có thể ở bên cô ta thì cô ta sẽ không phải vất vả như vậy.

Nhưng bây giờ cái gì cô ta cũng không còn nữa.

Vết thương mới trên trán này lúc nào cũng nhắc nhở cô ta trước kia cô đã làm ra hành động điên rồ thế nào.

Nhìn xem, mày vì anh ấy mà cố ý bị thương nhưng anh ấu vẫn như trước kia không thèm liếc mắt nhìn lấy một lần.

Thật nực cười.

Hứa Yến Uyển nhếch môi cười tự giễu, cô ta cất chiếc gương nhỏ đi, chuẩn bị ra khỏi bệnh viện.

Một bóng hình quen thuộc vội vã đi qua.

Hứa Yến Uyển đã nhìn thoáng qua, sau đó liền dừng lại.

Bởi vì người đi qua trước mặt cô ta không phải ai khác, mà là cơn ác mộng của cô ta. Chính là Tiểu Nhan đang đến bệnh viện để kiểm tra.

Nhìn thấy Tiểu Nhan ở đây, với vẻ mặt vẫn vội vàng như vậy, trong lòng Hứa Yến Uyển nghỉ hoặc, cô ấy đến bệnh viện làm gì? Lại còn đi một mình.

Có lẽ bởi vì là tình địch của cô ta, nên Hứa Yến Uyển đặc biệt chú ý đến Tiểu Nha. cô ta xách theo túi không một tiếng động theo sau đi len Sau đó, khi Hứa Yến Uyển nhìn thấy Tiểu Nhan đến khoa sản, sự nghi ngờ của cô ta càng lớn hơn.

Cô ta rõ ràng còn chưa kết hôn, tại sao bây giờ lại đến khoa phụ sản? Lại còn đi vội vàng như vậy, lẽ nào…

Trong đầu cô ta thoáng hiện lên một suy nghĩ, Hứa Yến Uyển trong phút chốc kinh hãi, trợn to hai mắt, cả người đứng tại chỗ như bị đóng băng.

Cô ta chưa kết hôn, mà lúc này đến khoa sản, thì chỉ có một nguyên nhân, là có thể là đang mang thai.

Trên mặt Hứa Yến Uyển không còn giọt máu, da đầu cô ta tê dại nhìn chằm chằm vào lưng Tiểu Nhan. Ghen tị, không cam lòng, tức giận và phẫn uất chôn sâu trong tim cô ta lúc này càng lúc càng bùng phát dữ dội và lan ra, giống như một ngọn lửa lớn gần như bùng cháy. Gần như sự tỉnh táo, lí trí của cô ta đều bị thiêu đốt không còn gì.

Tại sao lại như vậy, tại sao có thể như vậy được!

Tại sao, lại bất công với cô ta như vậy!Tại sao!

Hứa Yến Uyển đứng tại chỗ, nhưng trong lòng cô ta đang điên cuồng hét lên, nếu có gương soi vào lúc này, cô ta có thể nhìn thấy nét mặt trầm lặng của mình lúc này trở nên dữ tợn như thế nào”

Cô ta là người đầu tiên bên cạnh Hàn Thanh, nhưng tại sao cô chỉ rời đi vài năm, tất cả đã trở nên khác như thế này!

Cô ta không còn gia đình, không ba không mẹ, giờ ngay cả người đàn ông mà cô ta yêu nhất cũng không giữ được, thì còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa!

Tại sao, tại sao!

Hứa Yến Uyển cảm thấy thân thể và tinh thần của mình mình không thể khống chế đứng lên, thân thể phát run, nhưng từng bước đi về phía Tiểu Nhan.

Cô ấy có thai, đám cưới đều chuẩn bị rồi, cô ta sợ kiếp này mình sẽ không còn cơ hội nữa, tại sao? Rõ ràng cô ta thích Hàn Thanh như vậy, vì Hàn Thanh mà cô ta liều mạng trở nên xuất sắc, từ chối bao nhiêu người điên cuồng theo đuổi.

Rõ ràng trước đây cô có rất nhiều người theo đuổi, nhưng đều bị hình bóng của Hàn Thanh làm cho lu mờ, cho nên Hứa Yến Uyển từ chối bọn họ, cô ta tin chắc chỉ cần mình kiên trì, một ngày nào đó Hàn Thanh sẽ nhìn thấy sự kiên trì của cô ta.

Cũng không nghĩ đến, tất cả đều đã thay đổi.

Trái tim của anh ấy không phải lạnh lùng, chẳng qua là anh ấy không yêu cô ta thôi.

Tiểu Nhan kiểm tra, sau khi bác sĩ bảo thai nhi ổn định, cô ấy mới yên tâm nhưng có chút lo lắng, hỏi lại: “Nhưng hôm qua tôi suýt ngã, ban đêm gặp ác mộng, bụng hơi đau thì có việc gì không!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play