*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Răng rắc.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Giang Tiểu Bạch vừa quay đầu lại thì thấy Tiêu Túc đang đứng ở cửa với chìa khóa trong tay, bất lực nhìn cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Giang Tiểu Bạch chỉ liếc nhìn cậu ta một cái rồi thu hồi ánh mắt, tức giận nói: “Có được chìa khóa thì giỏi lắm sao? Muốn ở yên lặng trong phòng một chút cũng không được, haha…”
Tiêu Túc liếc nhìn chiếc chìa khóa trong tay, lẳng lặng cất vào túi, sau đó đi đến bên cạnh Giang Tiểu Bạch, cúi đầu nhìn cô.
“Nếu anh bỏ mặc em trong phòng, nói không chừng em còn tức giận hơn nữa”
Nghĩ đến đây, Giang Tiểu Bạch tự giễu cười một tiếng: “Tức giận thì sao? Dù sao nhất định cũng không bằng ánh trăng sáng trong lòng anh”
Tiêu Túc bị cô làm cho sửng sốt không biết nên trả lời như thế nào nên chỉ có thể đổi chủ đề: “Anh đã mua tất cả những thứ mà em cần,em xem thử xem còn thiếu gì không?”
Nghe thấy, Giang Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Túc: “Anh đang cố tình lẩn sang chuyện khác đấy à?”
Tiêu Túc giải thích: “Không phải là lảng tránh, nhưng nếu chuyện này khiến em không hài lòng, nhắc đi nhắc lại cũng chẳng có ý nghĩa gì”
Giang Tiểu Bạch tức giận nhìn cậu ta hồi lâu, đột nhiên đứng dậy đẩy cậu ta ra ngoài, sau đó đi về phía phòng bếp.
Cô dùng rất nhiều sức, Tiêu Túc bị đẩy lùi mấy bước, nhưng khóe môi lại từ từ cong lên.
Giang Tiểu Bạch ở trong bếp không bao lâu thì Tiêu Túc đi vào, có lẽ cô ấy đang tức giận nên liên tục cần nhằn Tiêu Túc làm điều này điều kia.
Bữa trưa có thể coi là do Tiêu Túc trực tiếp làm, bởi vì mọi thứ đều không qua tay Giang Tiểu Bạch, cô ấy chỉ ngồi vào bàn ăn và chờ đợi thành quả.
Sau khi ăn uống xong, cơn tức giận của Giang Tiểu Bạch cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất.
Chỉ là tấm thiệp mời trên bàn bên cạnh vẫn còn chói mắt, Giang Tiểu Bạch cảm thấy mình phải nghiêm túc tìm hiểu sự tình này.
“Cô ấy biết rằng em là bạn gái của anh và mời em đến dự đám cưới: Anh có đi cùng em không?”
Tiêu Túc còn đang xới cơm trong bát, nghe thấy thế liền dừng lại một chút.
“Sao lại im lặng? Vẫn không biết trả lời như thế nào sao?”
Tiêu Túc im lặng một lúc, sau đó lại nhìn chằm chằm cô nói: “Em muốn đi sao?”
Giang Tiểu Bạch cười, cố ý kích động cậu ta: “Đương nhiên là muốn đi rồi. Tấm thiệp này được thiết kế tinh xảo, cầu kỳ như vậy cũng biết thân phận của chủ nhân cũng không phải dạng vừa, không được chứng kiến một đám cưới hoành Ị”
tráng như thế thì quả là đáng tiếc Nghe thấy thế, Tiêu Túc liếc mắt nhìn tấm thiệp như đang xác nhận lời nói của Giang Tiểu Bạch, một lát sau mới gật đầu.
“Được, vậy nghe theo ý em.”
Giang Tiểu Bạch không khỏi nheo mắt lại: “Thực sự đồng ý sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT