Tiểu Nhan nhìn lên trán của Hứa Yến Uyển một cái, nếu như để lại một vét e sẹo ở trên trán, đối với một cô gái mà nói hình như là một chuyện không quá dễ để có thể chấp nhận được.

Nghĩ tới đây, ánh mắt khi Tiểu Nhan nhìn cô ta lại có thêm mấy phần đồng tình.

Hầy, sự đồng tình của cô đột nhiên lại tràn lan rồi.

Sớm biết vậy thì mới vừa rồi cô cũng không nói những lời oán giận nặng nề với cô ta như thế, ừ, Tiểu Nhan quyết định, nếu như lần sau cô ta còn chọc vào mình nữa, hoặc là còn nói những điều không nên nói ở trước mặt mình thì cô cũng sẽ phán bác nhẹ nhàng hơn với cô tal “Hai người vẫn còn chuyện khác phải làm đúng chứ?” Hứa Yến Uyển mỉm cười, dáng vẻ dịu dàng đến mức làm người hài lòng: “Tự tôi ở lại chỗ này cũng được rồi, hai người đi làm việc trước đi, không cần ngồi lại ở chỗ này với tôi”

Hàn Thanh nhìn Hứa Yến Uyển, im lặng một hồi, sau đó đột nhiên lấy điện thoại di động ra đi ra ngoài gọi điện thoại.

Khi Lâm Hứa Chính nhận được điện thoại của Hàn Thanh thì còn có chút kinh ngạc.

“Khách hiếm đấy nhỉ, mấy năm rồi mới gọi cho tôi được một cuộc điện thoại, lần này gọi tôi là có chuyện gì?”

“Hứa Yến Uyển bị thương vào Bệnh viện.”

Nghe được tên của Hứa Yến Uyển, Lâm Hứa Chính sửng sốt một chút, rồi sau đó giống như là nghĩ đến cái gì, nhíu mày lại hỏi: “, cho nên thì sao?”

“Không phải khi còn bé cậu rất cưng chiều cô †a hay sao?” Hàn Thanh nhíu mày lại.

Lâm Hứa Chính: “Đó là khi còn bé, lúc ấy Hứa Yến Uyển vẫn còn là cô bé, tôi làm một người anh trai cưng chiều cô ấy một chút thì thế nào? Bây giờ cô ấy cũng không phải là cô bé nữa rồi, nói với tôi cái này làm gì?”

Hàn Thanh vểnh môi mỏng lên một chút nhưng không mở miệng nữa, chẳng lẽ anh gọi sai người rồi?

Thấy Hàn Thanh không nói lời nào, Lâm Hứa Chính lại nói: “Làm sao hả? Lúc nhỏ không phải cậu cũng là anh của cô ấy sao? Cô ấy bị thương vào Bệnh viện mà cậu không chăm sóc một chút?”

“Nhan Nhan ở chỗ này”

Năm chữ, Lâm Hứa Chính cũng coi như là đã biết được ý tứ của Hàn Thanh, đầu tiên anh ta sửng sốt một chút, rồi sau đó lại khẽ cười ra tiếng.

“Được đấy, cuối cùng cậu cũng thông suốt rồi, tôi còn tưởng rằng là cậu sẽ để dẫn theo cả Tiểu Nhan và Hứa Yến Uyển cùng ở chung một chõ, gần đây rốt cuộc là cậu đã ý thức được chút gì đó rồi phải không?”

Ý thức?

Hàn Thanh theo bản năng hỏi: “Cái gì?”

“Hứa Yến Uyển thích cậu đấy! Từ lúc nhỏ đã luôn đi theo phía sau của cậu rồi, cậu không phát hiện ra cậu đối xử với cô ấy lạnh như băng, nhưng mà cái cô nhóc này vần luôn thích ở gần bên cậu hay sao?”

Hàn Thanh: “…”

“Không chú ý”

Ba chữ, Lâm Hứa Chính trực tiếp bị nói cho phục rồi: “Lời này của cậu cũng làm tổn thương lòng người quá mức rồi đó, người ta chạy theo sau lưng cậu nhiều năm đến như vậy, thế mà cậu lại còn nói cậu không chú ý, có lạnh lùng vô tình hơn nữa cũng không cần phải như vậy chứ hả Hàn Thanh?”

Hàn Thanh không lên tiếng.

“Được rồi, coi như là tôi thiếu nợ cậu, Bệnh viện nào?”

Lúc Lâm Hứa Chính tới, Hứa Yến Uyển vừa nhìn thấy anh ta, sắc mặt và ánh mắt đều thay đổi, cảm thấy mình thật giống như bị làm nhục vậy, nhưng mà lại chỉ bực bội đến mức một câu cũng không nói ra được, cô ta cắn chặt môi dưới của chính mình, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào đầu gối của chính mình.

Nhịn xuống, cô ta phải nhịn xuống.

Không có gì tốt đẹp để mà tức giận cả.

Sau khi thấy Lâm Hứa Chính tới, Tiểu Nhan cũng vô cùng kinh ngạc, lên tiếng chào hỏi anh ta.

“Anh Lâm”

Lâm Hứa Chính tùy tiện phất phất tay: “Hai người các người đi đi thôi, nơi này có tôi là được.”

Cũng vào lúc này Tiểu Nhan mới phản ứng được, mới vừa rồi Hàn Thanh đi ra ngoài gọi điện thoại vậy mà lại chính là gọi cho anh ta, trước đó cô còn đang suy nghĩ không biết là còn phải ở lại chỗ này bao lâu nữa, không nghĩ tới nhanh như vậy đã giải quyết xong xuôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play