“Được rồi, không sao đâu. Tôi đã ngủ trong văn phòng của anh ấy được một thời gian dài vào buổi chiều, và cũng đã ngủ bù đủ rồi. Cô với anh ấy có quan hệ tốt hay không? Chuyện này giúp tôi giữ bí mật nha.”

Ánh mắt Hứa Yến Uyển lộ ra vẻ bất lực, gật đầu.

“Nếu không thì sao? Tôi còn có thể đi nói cho anh biết sao?”

“Cảm ơn cô!”

Sau khi hai cô gái ăn tối xong thì chào tạm biệtnhau rồi sau đó rời đi.

Sau khi Tiểu Nhan lên xe, Hứa Yến Uyển đứng tại chỗ, nhìn về phía cô ấy rời đi như đang suy nghĩ điều gì đó. Nếu Hàn Thanh thực sự sẵn sàng thay đổi vấn đề sinh nhật của mình, sau đó… Cô ta sợ rằng cả đời này cô ta sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.

Nghĩ đến đây, Hứa Yến Uyển nhắm mắt lại.

Bỏ cuộc đi, bỏ cuộc đi.

Nếu như có thể thì cô ta với anh ấy đã ở bên nhau từ lâu rồi, làm sao phải đợi đến tận bây giờ chứ? Trước đây, anh ấy đã không thích cô ta rồi, và đến bây giờ anh ấy không thể thích cô ta được..

Hứa Yến Uyển, rốt cuộc là cô vẫn còn đang mong chờ điều gì thế? Hãy tỉnh táo lại đi!

Đột nhiên, Hứa Yến Uyển lại mở mắt ra một lần nữa, nhưng đáy mắt vẫn không có một chút ánh sáng nào.

Có lẽ kiếp này cô ta sẽ không thể thoát khỏi chuyện này.

Thời gian trôi qua, Tiểu Nhan đã gấp được 9..

con hạc giấy, và ngày mai là sinh nhật của Hàn Thanh.

Gần đây cô ấy không chỉ hoàn thành những việc để tạo kỷ niệm, mà còn dành thời gian đến bệnh viện để làm một báo cáo kiểm tra thai sản. Cô ấy đã sẵn sàng chờ đợi sinh nhật ngày mai sẽ mang đến cho Hàn Thanh, để cho anh ấy một bất ngờ.

Cô ấy không biết anh ấy sẽ phản ứng như thế nào.Tiểu Nhan bước vào giấc mơ của mình với sự mong đợi vô hạn.

Rồi đêm đó cô ấy đã nằm mơ.

Cô ấy mơ thấy Hàn Thanh sau khi nhận được báo cáo đã cầu hôn cô ấy ngay lập tức. Trong giấc mơ, Tiểu Nhan hạnh phúc đến mức rơi nước mắt, lập tức đồng ý lời cầu hôn của Hàn Thanh.

Khi tỉnh dậy, khóe mắt cô ấy đã ẩm ướt.

Tiểu Nhạn đột nhiên cảm thấy tâm trạng rất buồn, lại không biết là tại sao..

Cô ấy ngồi dậy lau nước mắt ở khóe mắt đi. Rõ ràng đêm qua giấc mơ kia là hạnh phúc mà, Hàn Thanh đã cầu hôn cô ấy, nhưng sao cô ấy lại cảm thấy buồn đến như vậy?

Tiểu Nhan không biết mình bị làm sao. Cô ấy cứ ngồi yên ở đó một lúc lâu rồi mới điều chỉnh được cảm xúc của mình.

Sau đó, cô ấy rời khỏi giường để thay quần áo của mình, nhìn thấy những món quà và báo cáo trên bàn, chỉ cảm thấy trong lòng có một chút ấm áp. Có lẽ đêm qua cô ấy đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Vì vậy cô ấy đột nhiên cảm thấy rất buồn. Tiểu Nhan hít sâu một hơi, rửa mặt xong rồi chuẩn bị đi ra ngoài.

Hôm nay, cô ấy đã đặt một chỗ ở một nhà hàng và còn chuẩn bị cả bánh, rượu vang đỏ, nến và tất cả mọi thứ khác nữa.

Mặc dù, trước đây, những điều này đều sẽ do người đàn ông chuẩn bị. Nhưng Tiểu Nhan không hề suy nghĩ đến những điều này, dù sao haí người họ cũng đã ở bên nhau rồi. Vì vậy ai sẽ là người làm những việc này đối với cô ấy mà nói đã không còn quan trọng nữa rồi.

Điều quan trọng chính là cô ấy đã làm điều này vì ai và với ai.

Tiểu Nhan đã đặt thêm một chiếc hộp nhỏ. Khi cô ấy đi vào, nhân viên nói với cô ấy đã sắp xếp xong mọi việc rồi.

“Cô Nhan, bạn trai của cô thật sự rất hạnh phúc đấy. Tôi đã làm việc ở đây lâu như vậy, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp một người bạn gái chủ động tạo Sự bất ngờ cho bạn trai của mình đấy.”

Một nhân viên khác cũng nói: ‘Đúng vậy, bạn trai của cô Nhan có thể tìm thấy một người bạn gái chu đáo như cô Nhan thực sự là phúc phận của anh ấy.”

“Nhưng mà…”

Một trong những nhân viên vừa đến, vì vậy một chút do dự nói: “Nếu cô Nhan làm như vậy, có phải là đã hạ thấp vị thế của bản thân rồi hay không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play