Mà Hàn Thanh cũng không có phụ kỳ vọng của ông ấy, một tay đỡ trán: “Thật xin lỗi bác trai, thật sự không thể uống nữa ạ.”

Ba Chu: “Như vậy sao được? Mới uống bao lâu, Tiểu Thanh, cháu…””Được rồi?”

La Tuệ Mỹ lại bóp ba Chu một chút, lần này dùng sức hơn một chút, còn hung hăng mà trừng ba Chu, oán giận nói: “Có thể có chút phong thái của trưởng bối không vậy? Hàn Thanh đã nói không uống được nữa, ông còn bắt cháu nó uống à?”

“Khụ khụ…”

Ba Chu ho nhẹ, khoát khoát tay: “Được thôi, Hàn Thanh không uống được nữa, vậy thì không uống, con bé Nhan Nhan, cho bạn trai con uống chút canh giải rượu, sau đó dìu cậu ấy đi nghỉ ngơi đi.

Nghe vậy Tiểu Nhan thở dài một hơi, tranh thủ thời gian bê canh giải rượu ở bên cạnh cho Hàn Thanh: “Uống trước một chút đi, sau đó em dìu anh đi nghỉ ngơi.”

Hàn Thanh tiếp nhận uống mấy ngụm, sau đó Tiểu Nhan dìu anh đi nghỉ ngơi.

Bọn họ vừa đi, ba Chu vẫn luôn gắng gượng rất cục ở thời điểm này buông lỏng cái chén trong tay ra, sau đó thân thể vô lực ghé vào trên mặt bàn, một bên thở dài nói: “Cậu bạn trai này của Tiểu Nhan… Tửu lượng không kém thế này đâu.”

Nghe nói thế, La Tuệ Mỹ thực sự không kiềm được mà mắt trợn trắng, ghét bỏ mà nói: “Vậy cũng không đâu, mà lại người ta đang tuổi trẻ, chuốc say cậu ấy thì có gì tốt với ông chứ? Nếu như có thể cậu ấy cũng là con rể tương lai của chúng ta đấy!”

Ba Chu ghé vào trên mặt bàn, không nhúc nhích, nghe vậy chỉ là nói: “Bà không hiểu, tôi đây là đang thử cậy ấy.”

“Thử? Thử cái gì?””Thử xem tấm chân tình của cậu ta với Tiểu Nhan nhà chúng ta.”

La Tuệ Mỹ nghe xong lời này càng thêm bỏ tay rồi: “Thử tấm chân tình? Ông cũng thật là lợi hại nhỉ, dùng tửu lượng thử chân tình.”

“Hừ, bà không hiểu, tôi mới không muốn giải thích với bà!”

Ba Chu đã có chút uống say bắt đầu nóng nảy như đứa trẻ, La Tuệ Mỹ không làm gì được ông ấy, chỉ có thể dỗ ông ấy uống canh giải rượu, ai biết ba Chu lại còn nói: “Ai muốn uống loại đồ vật này? Tửu lượng của tôi tốt như vậy, căn bản cũng không cần, lấy đi lấy đi, tôi không uống.”

“Không uống? Này là tôi vất vả nấu để nấu canh giải rượu, ông dám không uống thì có tin bà đây chém ông không?”

Ba Chu: “…”

Mà đổi thành Tiểu Nhan dìu Hàn Thanh đi về phía phòng của mình, lúc đi vào phòng nhìn thấy chiếc giường trần ngập hơi thở thiếu nữ của mình, trong đầu Tiểu Nhan mới lộp bộp một tiếng mà kịp phản ứng.

Cô làm sao lại dìu người đến phòng của mình chứ, kỳ thật trong nhà cô có phòng cho khách, cô hoàn toàn có thể mang anh đến khách phòng mà.

Lúc Tiểu Nhan do dự muốn nửa đường chuyển hướng hay không, Hàn Thanh đã ngã xuống giường lúc cô còn đang đỡ.

Tiểu Nhan: “

Được thôi, lần này đổi đường không thành.Sau khi Hàn Thanh nằm xuống, nhắm mắt lại đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, lông mày có chút nhíu lại, nhìn bộ dạng rất thống khổ.

“Anh không sao chứ?”

Tiểu Nhan vốn đang xấu hổ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì mấy thứ xấu hổ kia toàn bộ vứt ra sau đầu, tranh thủ thời gian ngồi xuống mép giường, khẩn trương nhìn Hàn Thanh.

Cô đột nhiên nghĩ đến cái gì, đứng dậy nói: “Anh chờ một chút.”

Sau đó chạy vào trong toilet, cầm khăn mặt rửa sạch sẽ lại vắt khô, rồi chạy trở về lau mồ hôi cho Hàn Thanh.

Hàn Thanh uống rất nhiều rượu, thật ra tửu lượng của anh còn có thể, nhưng mà uống quá nhiều vẫn sẽ khó tránh khỏi cảm thấy không dễ chịu, cảm giác được có thứ gì lạnh buốt đang lau ở trên trán của mình, Hàn Thanh mở to mắt, một đôi mắt màu nhạt nhìn thấy cô gái nhỏ nhà anh đang một mặt khẩn trương nghiêm túc giúp anh lau trấn lau mặt.

Thấy anh mở to mắt, Tiểu Nhan nhịn không được nói: “Anh làm sao không nghe em thế? Nhận thua sớm một chút, không phải tốt hơn sao? Không phải uống xong biến thành bộ dạng hiện tại, có phải rất khó chịu hay không? Nếu không em lại đi nấu canh giải rượu nhé?”

Cô vừa nói xong, tay đã bị Hàn Thanh nắm lấy.

“Không cần phiền thế, tôi không sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play