Này…”

Ngón tay Tiểu Nhan khế chạm vào sau lưng anh: “Anh vì chuyện này mà chạy đến đây hả?”

Ừ, nghe bác gái bảo em không thoải mái, hay giờ minh đi bệnh viện xem sao?”

Không sao ạ, em chỉ hơi mệt xíu thôi, mẹ em hiểu nhầm đấy.

Mệt? Anh ở đây nghỉ ngơi với em nhé?”

Vừa nói xong, tiếng di động Hàn Thanh vang lên, anh bỏ Tiểu Nhan ra nghe điện thoại “Tổng giám đốc Hàn, có văn kiện cần anh ký tên, xin hỏi giờ anh…”

‘Cứ để đó, mai tôi ký.”

Tô Cửu: “Nhưng mà chiều nay dùng đến văn kiện này ạ, tổng giám đốc Hàn…”

Chuyển lên mai, cứ thế đi.”

Rồi Hàn Thanh cúp máy luôn chẳng chần chờ, Tiểu Nhan ở bên cạnh trợn mắt há mồm: “Anh định quảng hết việc đi rồi ở đây đấy à?”

“Đi, không phải mệt mỏi rồi à? Đi nghỉ ngơi.”

Tiểu Nhan đứng nguyên tại chỗ bất động, dùng sức đẩy anh: “Anh trả lời em đi, bây giờ đáng nhẽ anh đang làm việc, vừa rồi là thư ký Tô gọi điện thoại cho anh đúng không? Có phải trong công ty có chuyện gì hay không, em không sao đâu, anh không cần cố ý chạy giúp em đâu, anh trở về đi, công ty quan trọng… A.”

Trước mắt, đột nhiên tối đen, môi bị gắt gao mà phong bể lại.

Tiểu Nhan vươn tay ra đẩy anh, lại bị Hàn Thanh nằm chặt cổ tay rồi kéo ra sau lưng, sau đó anh cúi người hôn sâu hơn.

Một giây, hai giây…

Cũng không biết qua bao lâu, cả người Tiểu Nhan đã bị hôn đến choáng váng, vô lực bám vào trong ngực của Hàn Thanh, sau đó bị anh một phát chặn ngang ôm lấy, đi vào phòng ngủ.

Lúc Tiểu Nhan kịp phản ứng lại, người đã bị đặt trên chiếc giường mềm mại, mà Hàn Thanh lại đanggiúp cô cởi giày.

Khi bàn chân trắng nõn bị anh giữ trong lòng bàn tay, Tiểu Nhan nhịn không được mà đỏ mặt, vô ý thức muốn rút chân về.

Hàn Thanh bắt được chân của cô, ngước mắt nhíu mày nhìn cô: “Sợ anh?”

Tiểu Nhan co rúm lại một chút, lắc đầu, lại một lần nữa muốn rút chân về, như thế nào hôn hôn một chút lại đến trên giường rồi…

Anh không phải là muốn ở chỗ này?

Ngay lúc Tiểu Nhan đang suy nghĩ lung tung, Hàn Thanh đã chủ động buông cô ra, sau đó kéo một bên chăn đắp lên cho cô.

“Ngủ đi.”

Bàn tay ấm áp áp vào bên cạnh gương mặt của cô, một lát sau vỗ lên đầu của cô, nhẹ nhàng sờ tóc cho cô.

Không biết vì sao, cái động tác này khiến cho Tiểu Nhan nghĩ đến ba của mình.

Bởi vì khi mình còn nhỏ ba cũng thích chạm nhẹ đầu của cô như thế này, trên mặt lộ ra vẻ hiền hòa và nụ cười từ ái.

Lúc ba Tiểu Nhan làm động tác này cô sẽ không cảm thấy có cái gì, bây giờ khi nhìn thấy Hàn Thanh nhếch môi mỏng, mặt không đổi sắc mà làm cái động tác này.

Thế nào cũng cảm thấy vô cùng sai trái nhỉ.

Khụ khụ…Tiểu Nhan dịch mặt ra, mặt ửng hồng mà nói: “Vậy còn anh, anh muốn về công ty à?”

“Nhìn em.”

“A?”

“Em có muốn để cho anh ở lại với em không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play