Đột nhiên, anh cảm thấy dáng vẻ của ông cụ cũng không quá đáng ghét.

Đậu Nành vừa nghe thấy vậy, đôi mắt lập tức mở to, không tin đây là sự thật: “Ông cố ngoại, những nội dung trường dạy cháu đã học qua, Đậu Nành không muốn học lại, Đậu Nành chỉ muốn ở nhà chăm sóc mẹ, cũng như có thời gian ở bên ông cổ ngoại nhiều hơn.”

Cậu bé bắt đầu dùng chiến thuật, ông cụ Uất Trì Thần vừa nghe cậu nhóc nói muốn chăm sóc mình nhất thời không kìm nén được sự xúc động.

Đương nhiên, câu nói muốn ở nhà chăm sóc mẹ đã bị ông cụ xem nhẹ.

“Nói như vậy…”

“Không được.”

Dạ Âu Thần đánh gãy những lời ông cụ định nói: “Không sống một cuộc sống tập thể, vậy sau khi lớn con làm sao có thể độc lập? Tuy rằng con muốn ở nhà chăm sóc ông cố ngoại, nhưng không có nghĩa là có thể ở nhà.”

“Ông cố ngoại…”

Đậu Nành hung hằng trừng mắt liếc nhìn bố một cái, chạy đến ôm Uất Trì Thần, dụi mặt vào ngực, làm nũng với ông cụ.

Uất Trì Thần mềm lòng trước sự làm nũng của cậu bé, nhìn về phía Dạ Âu Thần, thương lượng với anh: “Nếu không thì cho thằng bé hai ngày về nhà một lần?”

Lần này không đợi Dạ Âu Thần lên tiếng, Hàn Minh Thư đứng ở một bên không thể nghe tiếp được nữa, chủ động lên tiếng nói.

“Nếu như đã đến trường, thì phải tuân thủ đúng quy tắc của trường học.”

Sắc mặt cô nghiêm túc, kéo Đậu Nành đến bên cạnh, nói: “Đậu Nành, mẹ biết con rất thông minh, cũng có chứng kiến riêng của mình, trong trường học có rất nhiều kiến thức đã học, vậy con sẽ được củng cố kiến thức lại một lần nữa. Hơn nữa, con cũng không thể vì sự thông minh của bản thân mà tỏ ra kiêu ngạo, những kiến thức con học ở trong trường học không đơn giản như con nghĩ như vậy, con phải cố gắng tiếp thu.”

Còn nữa, bởi vì từ nhoe Đậu Nành đã đi theo cô, không tiếp xúc với nhiều người, thậm chí còn chưa từng tiếp xúc qua với những đứa trẻ cùng tuổi.

Đây không phải cuộc sống mà một đứa trẻ nên có.

Thế giới Đậu Nành nên có chính là ngây thơ, chất phác bởi vì dù sao cậu cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu bé nên được đến trường để hòa nhập với những đứa nhỏ bằng tuổi, sống một thế giới không có mưu tính, không có màu đen hắc ám.

Đậu Nành trề môi: “Mẹ…”

“Đừng có làm nũng, bây giờ không phải là lúc nói đùa.”

Sắc mặt Hàn Minh Thư vẫn nghiêm nghị như trước, thoạt nhìn trông vô cùng quyết đoán, Đậu Nành nhìn thấy dáng vẻ này của cô, không dám nói thêm lời nào, chỉ thể hiện bằng việc bĩu môi, tội nghiệp ngồi im một chỗ.

Hàn Minh Thư cũng có chút không đành lòng, dù sao cậu cũng là miếng thịt trên người cô, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, tất cả đứa trẻ đều phải đi theo con đường này, ai cũng như ai hết, trước kia khi còn nhỏ cô cũng vậy, làm sao có chuyện đành lòng hay không?

“Vậy được rồi, nhưng mẹ…Con không ở lại trường được chứ?”

“Được.”

Hàn Minh Thư gật đầu: “Trước hết cứ đến trường hãng, hòa nhập với những đứa trẻ cùng tuổi, không cần trọ lại trường, tan học mẹ sẽ cho người lái xe đến đón con về, nhưng ở trường không được nghịch ngợm, cũng không được phép không tiếp thu kiến thức, nhất định phải hòa đồng với mọi người, biết chưa?”

“Vâng, mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ đối xử tốt với bạn bè.”

“Rốt cuộc Dạ Âu Thần cũng được như ý nguyện, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên.

Rốt cục cũng tống cổ được tên nhóc con này đi, Đậu Nành ở trước mặt Hàn Minh Thư vô cùng ngoan ngoãn, chờ sau khi Hàn Minh Thư đi, cậu bé liền giận dữ, trừng mắt nhìn Da Âu Thần.

Dạ Âu Thần cũng nhìn thẳng vào mắt cậu. Đậu Nành nghĩ ngợi, cảm thấy quân tử báo thù mười năm chưa muộn, cho nên đành nhẫn nhịn.

Rất nhanh, Dạ Âu Thần đã làm song thủ tục nhập học cho Đậu Nành, thủ tục hoàn thành xong, anh trực tiếp cho người đưa Đậu Nành nhét vào trường học.

Ngày đầu tiên đi học, Hàn Minh Thư còn đưa Đậu Nành đi, sai đó cùng nói chuyện với các thầy giáo.

Bởi vì dáng vẻ bên ngoài của Đậu Nành mà được mọi người trong trường quý tộc hoan nghênh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play