Ban đầu cậu ta còn hỏi Giang Tiểu Bạch, nhưng càng về sau thì chẳng muốn mở miệng hỏi luôn.

Trong gần một tuần, Giang Tiểu Bạch đã lấy hết sạch đồ đạc trong nhà.

Có một hôm Phương Đường Đường tới gặp cô ấy, lúc đó Giang Tiểu Bạch đang dọn quần áo của mình, Phương Đường Đường nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì kinh ngạc tới mức đứng yên tại chỗ, không động đậy một hồi lâu.

“Hình như mình… đi nhầm rồi thì phải?”

Giang Tiểu Bạch quay đầu nhìn cô ta một cái: “Đây là lần đầu tiên cậu tới đây chắc, đi nhầm cái gì chứ, nhà mình mà cũng không nhận ra à?”

Phương Đường Đường như bị sét đánh, đứng yên tại chỗ nhìn xung quanh, cẩn thận xác nhận lại, nhìn thế nào cũng cảm thấy đây không phải là ngôi nhà mà mình đã từng tới của Giang Tiểu Bạch.

Cô ta vẫn cảm thấy rất khó tin: “Đây thật sự là nhà cậu à?”

“Nói nhảm.”

Phương Đường Đường gian nan hỏi: “Vậy là nhà cậu bị cướp hết rồi à? Có trộm à? Báo cảnh sát chưa? Mẹ kiếp, hay là cậu phá sản?”

Giang Tiểu Bạch nhìn cô ấy như nhìn một kẻ ngốc, ghét bỏ nói: “Phương Đường Đường, có phải cậu mắc chứng mất trí nhớ không vậy, ai là người đã đề nghị mình đưa đồ đạc tới nhà Tiêu Túc hả? Giờ mình nấu cơm ở chỗ anh ta, tất nhiên là phải chuyển đồ đạc sang đấy rồi, chuyển đồ đạc sang bên đó thì tất nhiên bên này chẳng còn gì nữa, chuyện này có gì lạ à?”

“Chuyện này không lạ à?”

“Chuyện này lạ à??”

“Không lạ à???”

Lạ à… Giang Tiểu Bạch không nghĩ ra lạ chỗ nào.

“Lạ à?” Cô ấy lại hỏi một câu.

Vẻ không nói nên lời hiện lên trên mặt Phương Đường Đường: “Chuyện này không lạ à? Rõ ràng cậu chỉ tới đó nấu cơm cho anh ta mà thôi, ngay từ đầu cậu muốn mua nồi mua dụng cụ gì gì đó, như thế thì sẽ tốn tiền nên mình mới bảo cậu chuyển đồ làm bếp của cậu qua đó, chứ mình có bảo cậu chuyển toàn bộ đồ đạc trong nhà qua đó đâu? Nhưng cậu tự nhìn lại mà xem, toàn bộ căn nhà bị cậu dọn hết sạch rồi… Nói thật, căn nhà này trông như bị một trăm tên cướp cướp sạch vậy, thật đáng sợ.

Một trăm tên cướp cướp sạch… Miêu tả cái kiểu gì thế?

Nhưng mà nghe thấy Phương Đường Đường nói thế, Giang Tiểu Bạch cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng cô ấy lập tức nghĩ thông suốt: “Mình thấy cũng chẳng có gì là lạ, mình nấu cơm ở bên đó, mình cũng biết nghề của mình mà, chạy tới chạy lui thì mình mệt lắm, cho nên tất nhiên mình phải chuyển toàn bộ đồ đạc của mình qua đó, trang trí xung quanh thành kiểu mình thích, như thế thì mình mới có tâm trạng làm việc được, mình cảm thấy hoàn toàn chẳng có vấn đề gì hết.”

Phương Đường Đường lại nhìn cô ấy chằm chằm mà không nói lời nào.

“Sao cậu lại nhìn mình như thế, sợ quá đấy…”

“Mình đang nghĩ, giờ cậu chỉ mới chuyển hết đồ đạc qua đó, sau này… Cậu có ở luôn trong nhà anh ta hay không?”

Câu nói này khiến Giang Tiểu Bạch sững sờ đứng bất động tại chỗ, một hồi lâu sau mới hoàn hồn lại, mắng Phương Đường Đường một câu: “Thần kinh, sao thế được chứ! Mình và anh ta chỉ đóng giả làm người yêu mà thôi, sao mà ở lại trong nhà anh ta được chứ!”

Cái người Tiêu Túc đó, thỉnh thoảng nhắc nhở cô ấy hai người đang đóng giả làm người yêu, khiến cô ấy trông như đang quấn lấy anh ta vậy, nếu không phải để đối phó với bà mẹ khó chơi nhà họ Phó của cô ấy thì cô ấy cũng không cần phải như thế.

Cô ấy khổ quá mà!!

“Chưa chắc.”

Vẻ mặt Phương Đường Đường nghiêm túc xích lại gần cô ấy: “Có khi hai người sẽ biến giả thành thật cũng nên.”

“Không thể.”

Giang Tiểu Bạch lập tức phủ nhận.

“Cậu không có lòng tin với bản thân như thế à? Hay là cậu không hề thích anh ta?”

Giang Tiểu Bạch hững hờ nói: “Trong lòng người ta đã có người khác rồi, hơn nữa giờ mình đang sống rất tốt, sao phải qua lại với một người đàn ông khiến mình ngột ngạt như thế chứ, nếu mình muốn ở bên anh ta vậy thì sao mình không đi xem mắt chứ, ít nhất còn tìm được một người chưa có ai trong lòng, sao mình lại phải tự khiến bản thân khó chịu chứ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play