Lúc Thẩm Cửu vừa xuống lầu đã nhìn thấy xe của Dạ Âu Thần, Lang An nhìn thấy cô còn chào hỏi cô.
“Trợ lý Thẩm!”
Lúc trước Thẩm Cửu cũng vẫn khá lịch sự với anh, nhưng dạo gần đây cô đang cãi nhau với Dạ Âu Thần, bây giờ nhìn thấy Lang An thái độ cũng chẳng vui vẻ gì, chỉ nhìn lướt qua anh rồi thôi, sau đó vòng sang người anh đi mất.
Lang An sờ đầu, anh làm sai gì sao?
Không lâu sau, Dạ Âu Thần cũng xuống, Lang An tươi cười chạy lên đón, kết quả Dạ Âu Thần cũng không thèm nhìn anh, lướt qua người anh đi luôn.
Không lẽ hai người này lại cãi nhau nữa sao?
Ngày hôm sau, Thẩm Cửu xin nghỉ đến bệnh viện khám.
Sau khi nhận được kết quả, bác sĩ nói vị trí thai nhi của cô không ổn lắm, dặn cô nhất định phải nghỉ ngơi nhiều vào, đừng làm quá sức.
Thẩm Cửu nhớ kỹ rồi cất kết quả khám bệnh vào, đi ra ngoài.
Khi ra ngoài, Thẩm Cửu đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, nhìn kỹ lại, thì ra là Tô Cửu của tập đoàn Hàn thị, người kia không phải là trợ lý của Hàn Đông sao? Nhớ lúc trước hai người bọn họ còn từng ăn cơm cùng nhau, Thẩm Cửu cảm thấy cô vẫn nên sang đó chào hỏi một câu thì hơn.
Vì vậy Thẩm Cửu bước qua vỗ vai Tô Cửu.
Tô Cửu quay người qua: “Thẩm... Cửu?”
“Là cô thật à, thư ký Tô.” Thẩm Cửu nhìn cô cười: “Sao cô lại đến đây? Cô bị ốm à?”
Thấy Thẩm Cửu, Tô Cửu rất bất ngờ, dù sao dạo gần đây cô ta đang điều tra thông tin về Thẩm Cửu, bây giờ lại xuất hiện trước mặt, cảm giác này cũng rất là kỳ diệu.
“Không phải tôi.” Tô Cửu mỉm cười: “Là tổng giám đốc Hàn.”
Tô Cửu cũng đoán không ra Hàn Đông có ý đồ gì với Thẩm Cửu, tuy nói là bảo cô ta điều tra thông tin về Thẩm Cửu, nhưng tổng giám đốc Hàn lại không nói để làm gì, thấy anh rất quan tâm đến Thẩm Cửu nhưng lại không giống là tình cảm nam nữ.
Nhưng nếu trừ tình yêu nam nữ ra... vì sao Hàn Đông lại phải quan tâm Thẩm Cửu như vậy chứ? Không lẽ chỉ vì Thẩm Cửu là bạn của cô Hàn Mai Linh thôi sao?
Nhưng cũng chưa từng thấy anh quan tâm đến em gái ruột đến vậy...
Không đúng, thật sự không hợp lý!
Tô Cửu đoán rất lâu rồi nhưng vẫn không đoán ra được câu trả lời, có lẽ... hôm nay Thẩm Cửu có thể cho cô một câu trả lời.
“Tổng giám đốc Hàn?” Thẩm Cửu có hơi bất ngờ: “Anh ta cũng đến đây?”
“Ừ, tổng giám đốc cảm thấy hơi mệt nên đến đây khám, tôi đang đi lấy thuốc cho anh ấy.”
“Ừm.” Thẩm Cửu nghĩ đến điều gì đó: “Tổng giám đốc Hàn của các cô làm việc quá liều mạng, cũng nên nhắc anh ấy để ý đến sức khỏe mới được.”
Nghe vậy, Tô Cửu hơi mỉm cười: “Nếu tổng giám đốc Hàn có thể chính tai nghe cô Thẩm nói mấy lời này chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui.”
“Hả?” Thẩm Cửu hơi sững sờ, còn tưởng là cô đã nghe lầm.
“Không có gì, tổng giám đốc Hàn đang ở bên ngoài, cô cùng tôi đi sang đó chào hỏi đi.”
Nói xong cũng không chờ Thẩm Cửu kịp phản ứng, Tô Cửu đã nắm tay cô kéo ra ngoài, Thẩm Cửu ngạc nhiên, ngơ ngác để cô ấy kéo đi về phía trước, mãi đến khi đi đến trước một chiếc xe thì Thẩm Cửu mới phản ứng lại.
Tô Cửu gõ cửa kính xe, Hàn Đông hạ cửa xe xuống, nhìn cô với ánh mắt sâu xa.
“Tổng giám đốc Hàn, tôi vừa khéo gặp cô Thẩm, chúng ta cho cô ấy đi nhờ một đoạn được không?”
Nói xong, Tô Cửu cảm nhận được ánh mắt của Hàn Đông lại sắc bén thêm vài phần, hình như đang trách cô tự quyết định, Tô Cửu hơi cúi người, không dám nói tiếng nào.
Thẩm Cửu cũng cảm nhận được áp lực đó, cô hơi xấu hổ nhìn Tô Cửu, sau đó nói nhỏ: “Tôi chỉ đến đây chào anh thôi, tôi còn có việc phải đi đến khu gần đây nữa, không cần đi nhờ xe của tổng giám đốc Hàn, tôi đi đây.”
“Lên xe đi.”
Thẩm Cửu vừa định quay người bỏ đi, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Hàn Đông đã vang lên, chân cô cũng hơi khựng lại, kinh ngạc nhìn anh, không rõ anh có ý định gì.
Rõ ràng một giây trước anh còn đang nghiêm mặt lại, Thẩm Cửu không muốn làm liên lụy Tô Cửu, nhưng ngay giây tiếp theo... Anh lại gọi cô lên xe.
Tô Cửu biết bản thân đã đoán đúng tâm tư của Hàn Đông rồi, cúi đầu xuống che đi nụ cười mỉm, giục Thẩm Cửu đang đứng ngẩn ra kia: “Cô Thẩm mau lên xe đi.”
Tô Cửu mở cửa xe giúp Thẩm Cửu, Thẩm Cửu mất một lúc mới phản ứng lại, vừa định xua tay từ chối, lại nhìn thấy Hàn Đông nghiêm mặt nói: “Nhanh lên.”
Tô Cửu biết đây là dấu hiệu Hàn Đông sắp tức giận, không dám chậm chạp nữa, đẩy thẳng Thẩm Cửu vào trong xe.
Thẩm Cửu: “...”
Bịch!
“Lái xe.”
Xe chạy ra khỏi bệnh viện, mà Thẩm Cửu vừa mới bị cưỡng ép lên xe đang nghệt mặt ra.
Cô đang đi nhờ xe đúng không?
Tuy là cô cũng không biết bọn họ định đi đâu.
Điều hòa trong xe chỉnh nhiệt độ quá thấp, Thẩm Cửu vừa vào một lát đã cảm thấy lạnh, cô lại mặc một váy không tay, không chịu được nữa bèn duỗi tay xoa xoa cánh tay, khẽ co người lại.
Hàn Đông quay sang nhìn cô.
Thẩm Cửu lập tức giống như đang đứng trên đống lửa ngồi trên đống than.
Ánh mắt của người đàn ông này quá nghiêm nghị, khi nhìn chằm chằm vào cô thì giống hệt như một người anh cả vậy, làm cho người ta có cảm giác rất uy nghiêm.
Anh thu tầm mắt lại, giọng nói lạnh lùng: “Chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao một chút.”
Tài xế đáp một tiếng rồi lập tức chỉnh nhiệt độ cao lên, Tô Cửu ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy hết tất cả mọi chuyện, trong lòng cực kỳ kinh ngạc.
Từ khi nào mà Hàn Đông biết chú ý đến cảm xúc của người khác rồi?
Không phải từ trước đến giờ đều là người khác quan tâm đến cảm xúc của anh sao? Xem ra cô Thẩm Cửu này thật sự... rất quan trọng đó.
“Cô đi đâu?” Hàn Đông đột nhiên hỏi, Thẩm Cửu còn đang ngẩn người, nghe anh hỏi lập tức lấy lại tinh thần.
Cô định nói là về nhà, nhưng mà nhớ lại đường này hoàn toàn ngược với đường về nhà họ Dạ, cô chỉ có thể nói: “Đến ngã tư đằng trước tôi sẽ xuống xe.”
Hàn Đông nhíu mày, hơi không vui: “Đến tập đoàn Dạ thị?”
Thẩm Cửu: “... Vâng.”
Không có cách nào, cô chỉ đành nói vậy.
“Ha.” Hàn Đông cười lạnh: “Hôm nay cô mặc đồ thường ngày, nếu đã cho cô đi nhờ xe thì cô cứ nói thẳng nơi cô muốn đến.”
“Đúng vậy đó cô Thẩm, không sao đâu, dù sao hôm nay tổng giám đốc của bọn tôi cũng xin nghỉ rồi.”.
Truyện Cung ĐấuThẩm Cửu: “... Được rồi, vậy phiền hai người chở tôi đến trung tâm thương mai ở đường Tu Dẫn đi, tôi đến đó có chút việc.”
Tô Cửu đảo mắt: “Chỗ đó là sản nghiệp của tập đoàn Dạ thị, cô...”
Hàn Đông ngước nhìn Tô Cửu, cô lập tức im lặng.
“Đến phố Tu Dẫn.”
“Vâng, anh Hàn.”
Tài xế lập tức đổi đường.
Thẩm Cửu cong môi, cảm ơn nhìn Hàn Đông: “Cảm ơn tổng giám đốc Hàn.”
Hàn Đông khẽ mấp máy môi, hình như định nói gì đó, cuối cùng lại thôi, một lát sau anh lại hỏi: “Cô Thẩm rất thân với Mai Linh sao?”
Nhắc đến Hàn Mai Linh, Thẩm Cửu mới cảm giác khoảng cách giữa cô và Hàn Đông không quá xa nữa, cũng thả lỏng đi một vài phần.
“Vâng, bọn tôi là bạn thân.”
Bạn thân sao? Hàn Đông nheo mắt lại: “Thân đến mức nào? Trao đổi bí mật cho nhau chưa?”
Nghe hỏi thế, Thẩm Cửu hơi kinh ngạc, không hiểu nổi vì sao Hàn Đông lại hỏi câu này, nhưng mà nghĩ có lẽ anh chỉ quan tâm đến em gái thôi, bèn gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi thân đến mức có thể nói bí mật của bản thân cho người còn lại nghe, tổng giám đốc Hàn, tôi biết là sau khi lớn lên Mai Linh mới được nhận đến nhà họ Hàn, lúc trước cô ấy... thật sự rất khổ.”