Giang Tiểu Bạch hài lòng nhìn Tiêu Túc: “Không ngờ anh rất tự giác, tôi cứ tưởng anh đặt bát đũa xuống là sẽ bỏ đi chứ.”

Tiêu Túc không đáp lại lời cô ấy, chẳng mấy chốc đã dọn xong bát đũa và đưa vào trong bếp, nhìn thấy mấy thứ trong bếp, cậu ta mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại nuốt vào trong bụng.

Một cô gái nhỏ bé như cô ấy chuyển được mấy thứ này tới đây cũng chẳng dễ dàng gì, nếu cậu ta bảo cô ấy lấy về lại thì chẳng phải rất quá đáng à?

Huống hồ… Cơm mà cô ấy nấu…

Đúng là rất ngon.

Trước đây, Tiêu Túc ăn cơm thì chỉ đơn giản là ăn cơm, chỉ cần lấp đầy bụng là được rồi.

Nhưng bây giờ cậu ta lại không cảm thấy thế. Có người cùng cậu ta ăn cơm, cả hai đều tập trung, cũng không phải chuyện gì phiền toái.

Sau khi Tiểu Nhan đi du lịch về, La Tuệ Mỹ cứ khăng khăng kéo tay cô ấy hỏi lần này đi đâu chơi, chơi vui không, có chụp hình gì không.

Ban đầu Tiểu Nhan tưởng La Tuệ Mỹ chỉ quan tâm tới đời sống tình cảm của cô ấy nên cũng chỉ trả lời đơn giản các câu hỏi, thậm chí còn lấy ảnh trong điện thoại ra cho La Tuệ Mỹ xem.

Mặc dù hai người là mẹ con nhưng lại giống như là bạn bè vậy.

Vì thế Tiểu Nhan vui vẻ kể lại những chuyện này cho La Tuệ Mỹ nghe, cũng chia sẻ cả chuyện tình cảm và chuyện vui của mình với La Tuệ Mỹ.

Ban đầu La Tuệ Mỹ cũng rất vui vẻ, nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của con gái thì khỏi nói người làm mẹ như bà ấy vui mừng biết bao nhiêu, sau đó lướt tới ảnh hai người chụp chung trên giường ở khách sạn. hai mẹ con cùng trở nên sững sờ.

Ba giây sau, Tiểu Nhan cuối cùng cũng hoàn hồn lại, định lấy lại điện thoại nhưng La Tuệ Mỹ đã cướp điện thoại mất rồi.

“Mẹ! Mẹ mau đưa điện thoại cho con đi!”

“Gấp cái gì chứ! Cũng có phải ảnh gì kỳ lạ đâu mà sao không cho mẹ xem được?” La Tuệ Mỹ cất điện thoại, không đưa cho cô ấy.

Tiểu Nhan bĩu môi một cái, không lo lắng nữa, dù sao bà ấy cũng là mẹ mình, nếu như là người khác thì chắc chắn cô ấy sẽ trực tiếp giành lấy, nhưng thực tế là lại không được.

Do lúc trước chụp quá nhiều ảnh chung với phong cảnh bên ngoài, nên Tiểu Nhan mới quên mất chuyện hai người chụp ảnh với nhau trên giường ở khách sạn. Lúc đó cô ấy cũng không dám đăng mấy bức ảnh này lên trên mạng xã hội, ngay từ đầu đã cảm thấy như mình đang yêu giấu, sau khi hai người làm chuyện đó, Tiểu Nhan chỉ cần nhìn thấy tấm ảnh này là lại nhớ tới căn phòng ở khách sạn đó, sau đó trong đầu lại liên tưởng tới chuyện tối ngày hôm đó.

Nghĩ tới đó, mặt Tiểu Nhan lại đỏ lên.

A!

Sao cô ấy lại có thể không có tiền đồ như thế chứ!

“Con đỏ mặt!” Không ngờ La Tuệ Mỹ không định buông tha cho cô ấy, bà ấy nhìn chằm chằm vào cô và nheo mắt lại: “Hai đứa đã làm chuyện đó rồi đúng không?”

Bà ấy nói thẳng mà không kiêng kị gì, khiến cho Tiểu Nhan xấu hổ tới mức cả khuôn mặt đỏ bừng lên, e thẹn giẫm chân giống như mấy cô gái mới lớn: “Mẹ!”

“Sao hả?” La Tuệ Mỹ tức giận hỏi ngược lại: “Mày còn biết mẹ là mẹ mày cơ à? Hỏi mày có một câu thế thôi mà cứ lề mà lề mề mãi, rốt cuộc có coi bà già này là mẹ mày nữa không hả?”

Tiểu Nhan: “…”

Cô ấy lẩm bẩm: “Ai bảo mẹ hỏi thẳng như vậy.”

“Sao hả, tao nuôi con gái lớn tới từng này xong lại muốn chạy theo người khác mà còn không cho người làm mẹ này hỏi một chút à? Mẹ bảo này Tiểu Nhan, mày không nên ngang ngược như thế đâu!”

“Con ngang ngược bao giờ chứ…”

Tiểu Nhan bất đắc dĩ bĩu môi trách móc, sau đó ủ rũ cúi đầu xuống: “Được rồi được rồi, nói cho mẹ là được chứ gì, đúng là con ở cùng với anh ấy”

Nói xong, cô ấy chợt nâng cao giọng: “Nhưng mà là do con tự nguyện chứ anh ấy không ép buộc con, ban đầu anh ấy còn không đồng ý, là con ép anh ấy ở bên con!”

Tiểu Nhan chỉ nói một câu đã phủi sạch quan hệ với Hàn Thanh và đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu mình. La Tuệ Mỹ nghe thấy thế thì trợn tròn mắt lên: “Mày nghĩ mẹ mày là trẻ con lên ba đấy à? Còn chưa gả sang mà đã bảo vệ nó thế rồi, nếu mà gả cho nó rồi thì còn thế nào nữa hả? Hơn nữa, nếu mà thật sự là mày ép buộc mà nó không tự nguyện, vậy coi như xong luôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play