Thái độ Cao Vi và Triệu Mẫn Lệ thay đổi thấy rõ, hiển nhiên là bị Thẩm Cửu làm cho tức đến không chịu nổi.
Hóa ra bọn họ mắng nửa ngày, một câu cô cũng không nghe lọt tai sao?
Vậy bọn họ nói hăng say như vậy cho ai nghe?
"Họ Thẩm kia, cô cũng quá ngông cuồng rồi! Thật sự cho rằng trưởng phòng thích cô thì cô có thể thích làm gì thì làm, không coi ai ra gì à?"
"Đúng đấy, cũng chỉ là một phần ăn sáng thôi, cô đúng là đề cao bản thân mình quá rồi? Trưởng phòng chúng tôi đã có vợ rồi, cô đi quyến rũ một người đã có vợ, đúng là không biết xấu hổ!"
Giọng nói của hai người họ càng ngày càng lớn, lời nói cũng khó nghe, những người hóng chuyện bên cạnh cũng cảm thấy hai người họ có hơi quá đáng, có điều cũng thích bắt nạt hội đồng.
"Cô ta làm gì còn mặt mũi nữa, giường của người đàn ông nào chẳng bò lên rồi, xem cô ta rượu mừng có uống không hay muốn uống rượu phạt..."
Thẩm Cửu: "..."
"Đúng đấy!"
Thẩm Cửu tức đến lạnh người, cô chậm rãi nhếch môi cười mỉa mai, phụ họa một câu: "Chỉ cần để một phần ăn sáng lên bàn mấy người là thành quyến rũ người có vợ, đúng không?"
Đám người liền sững sờ.
Thẩm Cửu đứng dậy, cầm cái túi ở trên bàn lên, bỏ vào người Cao Vi.
"Bây giờ thì sao? Cô Cao, xin hỏi cô có thể biết xấu hổ hay không?"
Cao Vi liền biến sắc.
"Kiểu sỉ nhục người khác này và những lời các cô vừa nói kia, tôi vốn cho rằng nó chỉ xuất hiện ở mấy kẻ đầu đường xó chợ, không ngờ tới lại là từ trong miệng những người ngồi ở đây nói ra. Các người muốn hỏi tôi có xấu hổ không? Tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi các người đây, dạng như các người có khác gì mấy mụ đàn bà chanh chua chuyên chửi bới ngoài chợ không? Khác nhau chỗ nào không?"
Thẩm Cửu nói chuyện không khó nghe, nhưng ý muốn nói bọn họ chính là mấy bà hàng cá hàng chợ chuyên chửi bới tục tĩu.
Những người khác nghe được thì lên cơn giận dữ, tức giận trả lời một câu.
"Cô nói lời này là có ý gì? Cô đã dám làm thì người khác còn không thể nói cô sao?"
Triệu Mẫn Lệ nghiến răng: "Đúng đấy, dám làm mà không dám nhận, còn vu khống người khác."
Thẩm Cửu mỉm cười, đưa tay vén một sợi tóc ra sau tai, đột nhiên bước tới trước mặt Triệu Mẫn Lệ: "Cô Triệu, tối qua tôi thấy có một người đàn ông đầu hói đưa cô về nhà. Mới đầu tôi còn cho đó là ba cô, nhưng sau khi thấy hai người hôn nhau thì xin hỏi quan hệ của hai người là thế nào?"
Triệu Mẫn Lệ nghe vậy thì biến sắc, con ngươi run lên.
"Cô, cô... nói bậy bạ gì đó! Tôi không có!"
Đám người lại lao xao nhìn sang Triệu Mẫn Lệ.
"Không có? Cô dám làm mà không dám nhận à?"
Cao Vi chưa kịp phản ứng, Thẩm Cửu đã trả đũa lại hai người họ rồi.
"Họ Thẩm kia, cô đừng có ăn nói lung tung thôi! Điểm mấu chốt là cô quyến rũ trưởng phòng của chúng ta, không phải sao? Cô vu khống Triệu Mẫn Lệ làm cái gì?" Nói tới đây, Cao Vi tức tới nỗi muốn đưa tay túm tóc Thẩm Cửu kéo đi.
Sắc mặt Thẩm Cửu thay đổi, nhanh chóng tránh bàn tay của cô ta.
"Các người nói nửa ngày tôi cũng không động chân động tay, tôi mới nói một câu các người đã muốn ra tay rồi, đây là do bị tôi nói trúng tim đen nên chột dạ hay sao? Hay là không kịp chờ muốn che đậy việc xấu của cô ta, không bằng... tôi nói đến chuyện của cô một chút?"
Cao Vi: "... Nói tôi sao? Cô lại muốn bịa ra câu chuyện gì?"
"Cũng không có gì, tôi chẳng qua chỉ muốn tốt bụng nhắc nhở cô một câu, bạn trai cô trước khi tới đón cô đã cùng trò chuyện với tình nhân bé nhỏ của anh ta."
"Cô nói bừa gì đấy?" Cao Vi không ngờ cô lại bôi nhọ bạn trai của mình, tức giận muốn giơ tay lên định đánh.
"Các người đang ồn ào cái gì đấy?"
Giọng nói của Hứa La đột nhiên vang lên, khiến mọi người đều im bặt lại.
Mặc dù mọi người đều nói xấu sau lưng anh ta, nhưng dù sao Hứa La cũng làm trưởng phòng ở đây sáu năm rồi, vẫn rất có quyền uy, mọi người thấy anh ta tới thì nhanh chóng tản ra.
Cao Vi thấy Hứa La tới, mắt đỏ lên, trực tiếp tiến lại gần: "Trưởng phòng tới rồi, cái cô mới tới này làm sai việc, tôi vừa mới nói hai câu cô ấy liền hung dữ với tôi, còn vu khống tôi và Mẫn Lệ."
Triệu Mẫn Lệ được nhắc đến tên cũng tranh thủ diễn kịch theo, khóc thút thít nhìn Hứa La.
"Trưởng phòng, chúng tôi thật sự chưa nói gì với cô ấy mà cô ấy đã vu khống chúng tôi được đàn ông bao nuôi. Tôi vốn là một cô gái trong sáng, sao có thể so với loại người đó, trưởng phòng... phải đòi lại công bằng cho chúng tôi!"
Cho dù Cao Vi và Triệu Mẫn Lệ nói gì, Thẩm Cửu vẫn đứng bất động tại chỗ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn hai người.
Bộ dạng này đúng là khiến cho người ta không nhịn được mà nhìn cô thêm một cái.
Một dáng vẻ độc lập tuyệt vời...
Hứa La chợt phát hiện ra vẻ đẹp trên người cô, mặc dù cô luôn không để ý bản thân nhưng cặp mắt mang theo tia lạnh lùng bướng bỉnh kia của cô lại không khiến người ta chán ghét, giống như cô càng kháng cự, Hứa La lại phát hiện bản thân trầm luân.
"Chỉ nói vài lời thôi mà, các người trở nên yếu ớt như vậy từ lúc nào thế?" Hứa La ho nhẹ một tiếng, sau đó nhìn về phía Thẩm Cửu nhẹ giọng dò hỏi: "Cô thật sự nói bọn họ như vậy sao? Hay là do bọn họ bịa đặt cho cô?"
Sắc mặt Triệu Mẫn Lệ và Cao Vi tái nhợt mấy phần: "Trưởng phòng, lời này của anh là có ý gì? Chúng tôi sao mà bịa đặt cho cô ta được?"
Thẩm Cửu cũng sững sờ, không ngờ anh ta lại hỏi thế, muốn mượn tay cô để trừng phạt hai người kia à? Nhưng mà... cô không muốn có quan hệ gì với cái người tên Hứa La trước mặt này.
Thôi vậy.
Thẩm Cửu mím môi, lười không buồn nói, trực tiếp quay người ngồi trở lại ghế của mình.
Hứa Liệu bị bơ thì trong lòng cũng có hơi khó chịu.
"Trưởng phòng..."
"Được rồi, ai cũng không cho người ta bớt lo đúng không? Mới sáng sớm đã tìm tôi giải quyết mấy cái việc vặt vãnh này, có phải ăn cơm cũng muốn tôi quản nhóm các người không? Nhanh chóng làm việc cho tôi, làm không hết việc thì tháng này cắt thưởng!"
Cao Vi và Triệu Mẫn Lệ nghe thấy liên quan đến tiền thưởng thì cũng không dám nói thêm nữa, chỉ có thể kìm nén bực bội ngồi lại trên ghế.
Hứa La vốn định quay người rời đi, thế nhưng nhìn thấy đường cong xinh đẹp của Thẩm Cửu, lại nhớ tới gương mặt và đôi mắt lạnh của cô thì trong lòng anh ta lại rục rịch ngứa ngáy.
Thế là trước khi đi, anh ta ho nhẹ một tiếng: "Cửu này, cô đến phòng làm việc của tôi một chuyến."
Nghe vậy, động tác tay của Thẩm Cửu khựng lại, quay đầu nhìn Hứa La một cái: "Trưởng phòng, có chuyện gì không?"
Hứa La: "... Cô đến rồi nói!"
Sau đó, anh ta trực tiếp rời đi.
Thẩm Cửu ngồi tại chỗ hít sâu một hơi, thật ra cô cũng đại khái đoán được Hứa La tìm cô qua làm gì, nhưng cô cũng không có suy nghĩ đó, cây ngay không sợ chết đứng.
Vừa hay đi nói rõ một phen.
Nghĩ tới đây, Thẩm Cửu gập máy tính lại, sau đó đứng dậy đi tới phòng làm việc của anh ta.
Cô vừa đi, Cao Vi và Triệu Mẫn Lệ lại bắt đầu chụm đầu bàn tán.
"Hứa La kia bị sao vậy? Không phải chị Tư Dung đã dặn dò rồi sao? Sao anh ta lại không giúp chúng ta?"
"Hừ, tên quỷ háo sắc, thấy gái là động lòng, cũng không nhìn xem cái cô họ Thẩm kia trông như thế nào, có bằng được một nửa chị Tư Dung của chúng ta không? Thế mà lại đứng núi này trong núi nọ, khốn khiếp!"
"Cao Vi, vậy chúng ta làm sao đây? Hứa La không giúp thì sao chúng ta chỉnh được ả họ Thẩm kia? Hình như cô ta lợi hại lắm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT