Hàn Thanh bật cười, suy nghĩ của cô gái này không giống với người thường, tuy nhiên, anh ta quả thực cũng có ý tứ kia. Anh ta không phải người dễ xúc động, một khi đã chọn thì sẽ không thay đổi, nếu không thì anh ta đã không chậm chạp không hành động. Sau này, cảm xúc của anh ta không tự chủ được, anh ta cũng đã có dự định khi quyết định ở bên cô Tiểu Nhan hỏi xong, mới ý thức mình hỏi vấn đề ngu xuẩn cỡ nào, người ta rõ ràng chỉ thuận miệng nói, cũng không có ý cầu hôn cô, mà cô lại tự hiểu sai. Thật là mất mặt, thật là mất mặt! Tiểu Nhan cắn môi dưới: “Đúng, xin lỗi… Vừa rồi em hiểu sai, em…”

“Cô nhóc ngốc, đây sao có thể tính là cầu hôn?”

Hàn Thanh véo nhẹ lấy gáy của cô, giọng nói anh ta khàn khàn, Hàn Thanh anh ta đời này chỉ yêu một cô gái nhỏ này thôi. Nếu cầu hôn ở thời gian này, địa điểm này,thì chẳng phải là khiến cô chịu uất ức sao? Cầu hôn là chuyện quan trọng đến cỡ nào, chí ít cũng cần nghi thức long trọng và chú tâm chuẩn bị chứ.

Nhưng Tiểu Nhan nghe vào tai thì lại không giống như đã nghĩ. Từ góc độ của cô, thì Hàn Thanh phủ nhận đây là một màn cầu hôn. Tuy rằng đây là một màn phản lưới nhà, hai người mới ở bên nhau lâu chứ, cũng không thể tới mức cầu hôn được, nhưng trong lòng Tiểu Nhan vẫn hơi buồn bực.

“Anh anh anh yên tâm, em không nghĩ nhiều đâu. Ban nãy em nói linh tinh đấy. Em…” Tiểu Nhan hít sâu một hơi, ủ rũ cúi đầu, trầm giọng nói: “Vậy anh thật sự không cần em giúp anh sao?”

“Thật ra thì… Gương mặt trắng nõn đỏ bừng của cô ngẩng lên nhìn anh ta: “Cho dù về sau chúng ta không kết hôn, nhưng giờ phút này, em đang bằng lòng đó. Khi cô nói câu này với anh ta, mắt cô ươn ướt, nhìn tới mức khiến tâm tư người ta cuộn trào, kể cả không phải là do tác dụng của thuốc, anh ta cũng sẽ nảy sinh ý định với cô mất.

Hơn nữa, Hàn Thanh, hiện tại anh ta còn đang bị trúng thuốc nữa chứ? Nếu có thể, anh ta cũng không muốn chịu đựng.

Có điều anh ta vẫn chưa mất đi lý trí, làm sao anh ta có thể ra tay với người phụ nữ mình yêu vào lúc này được chứ? Nghĩ đến đây, Hàn Thanh một lần nữa vươn tay xoa đầu cô, nói rõ ràng: “Em bằng lòng cũng không được. Loại chuyện như thế này, người phải chịu thiệt thòi chính là phụ nữ đấy. Sau này bất kể là lúc nào ở nơi nào, em cũng không được như thế này, biết không?”

Tiểu Nhan cắn môi dưới đầy tội nghiệp.

“Vậy anh phải làm sao đây hả? Đêm rất dài đấy, anh có chịu được không?”

Cô nhìn về phía sau anh ta: “Còn nữa, tắm nước lạnh cả đêm cũng không tốt cho cơ thể đâu.”

“Vậy thì không tắm nữa, đêm nay anh sẽ không ngủ, em đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm đi.”

Tiểu Nhan còn muốn từ chối nhưng lại bị Hàn Thanh đẩy vào phòng tắm, cô tủi thân chết mất. Cô dựa vào bên bồn rửa tay thở dài. Lời nào cô cũng nói hết rồi, mà Hàn Thanh vẫn cố kiềm chế, Tiểu Nhan biết đêm nay cho dù cô có nói gì đi nữa thì Hàn Thanh tuyệt đối cũng sẽ không có ý định gì hết, chỉ đành thở dài cam chịu số phận mà đi tắm.

Sau khi tắm xong, Tiểu Nhan phát hiện cô không mang quần áo nên chỉ có thể quấn khăn tắm đi ra, trong phòng yên tĩnh, không thấy bóng dáng Hàn Thanh đâu cả.Tiểu Nhan tìm kiếm một hồi, cô mới phát hiện Hàn Thanh đang ở trên ban công hóng gió lạnh.

Được đó, thà hóng gió lạnh còn hơn chạm vào cô, anh ta đúng là một khối băng chết không hiểu phong tình gì hết.

Tiểu Nhan chán nản quay trở lại phòng, trong lòng vẫn còn cảm thấy không yên, cuối cùng không kìm được lấy điện thoại di động và bắt đầu lướt mạng.

Cô đăng ký một tài khoản cá nhân, sau đó lên diễn đàn tình cảm đăng bài, nói về chuyện tối nay, một đám người đêm khuya không ngủ tích cực tham gia thảo luận.

Bạn nhỏ lầu hai: Trời ơi, vẫn còn tồn tại loại đàn ông đã trúng thuốc mà còn kiềm chế bản thân không đụng vào phụ nữ hả? Tôi nghĩ loài này đã tuyệt chủng rồi chứ, ôi không… Tôi đoán loại người như vậy chưa bao giờ tồn tại ấy. Rốt cuộc, đại đa số đàn ông đều có thể phản ứng dễ dàng kể cả khi không có thuốc bạn ơi, bạn tùy tiện lướt lướt vài ngón tay là người ta đã không thể chịu được nữa rồi ý chứ, bây giờ đã trúng thuốc rồi mà vẫn không đụng vào người bạn… Chị gái à, bạn trai bạn e rằng là không được rồi…

Ban nhỏ lầu ba: Ăn dưa. Quần chúng qua đường không biết chân tướng, nhưng từ xưa đến nay lời của lầu hai luôn là sự thật, có lẽ lầu hai vừa vặn đoán đúng rồi đó? Bạn nhỏ lầu bốn: Lầu trên cộng mười nghìn không trăm tám mươi sáu.

Bạn nhỏ lầu năm: Mình không nói quá đầu. Được hay không được vân vân, chưa chính thức ở với nhauthì ai biết được á? Nhưng sau phần miêu tả của chủ thớt thì mình thấy người đàn ông này khá ổn đấy chứ, chưa nói đến việc anh ta có được hay không, vào thời điểm như vậy anh ta vẫn có thể cầm cự được bản thân, mình có thể thấy ý chí và trí lực gì đó của người đàn ông này mạnh mẽ như thế nào, người này cũng rất nghiêm khắc với bản thân, ngoài đời chắc phải là người thành đạt.

Bạn nhỏ lầu sáu: Mình thấy lầu năm nói gì cũng có lý đấy, trên đời này vẫn còn những người đàn ông ưu tú, chỉ là chúng ta chưa gặp bao giờ thôi, nhưng không thể phủ nhận sự tồn tại của anh ấy chỉ vì chúng ta chưa gặp bao giờ được. Chủ thớt tôi muốn cho bạn một gợi ý. Anh ta không nỡ khiến bạn chịu thiệt thòi vào lúc này. Vậy thì bạn có thể chủ động tiến tới đi. Ví dụ như… chọc ghẹo anh ta hay gì gì đó. Lúc này, lực phòng ngự của người đàn ông là yếu nhất. Tại thời điểm đó, nếu bạn thích anh ta, mà còn không tiến lên thì còn đợi lúc nào nữa chứ? Bạn nhỏ lầu bảy: Đừng có hỏi, hỏi là không ổn đâu.

Bạn nhỏ lầu tâm: Người chị em à, bạn trai chị tìm thấy ở chỗ nào vậy? Khả năng tự động kiềm chế tốt như vậy, anh ấy tu hệ nào thế? Có anh chị em nào không a? Giới thiệu cho em chút đi.

Nhìn thấy những câu trả lời này, Tiểu Nhan gãi đâu.

Những câu trả lời loạn xạ gì thế này? Cảm giác thà không hỏi bọn họ còn hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play