Giang Tiểu Bạch thấy thế cũng chạy theo phía sau. Giang Tiểu Bạch vừa chạy chậm theo bước chân Tiêu Túc vừa nói: “Anh thật sự không cần tôi ra tay giúp đỡ sau? Bỏ qua lần này chắc chắn anh sẽ không có lần sau đâu, anh…”
Tiêu Túc đột nhiên dừng bước chân lại, Giang Tiểu Bạch bất ngờ không kịp phản ứng đã đâm sầm vào lưng cậu ta, cô ấy giơ tay che mũi mình lại rồi kêu đau, ngẩng đầu nhìn Tiêu Túc.
“Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây đi.” Tiêu Túc nghiêm túc quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Bạch: “Cô Bạch, hành vi của cô ngày hôm nay đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi.
Bởi vì cô đã giúp tôi nên hôm nay tôi mới trả lại cho cô phần ân tình này, nhưng mà sẽ không có về sau…”
Giang Tiểu Bạch sửng sốt một chút, cũng không biết thế nào mà cô ấy lại cảm thấy những lời của Tiêu Túc nói ngày hôm nay có chút nặng lời. Tuy trong lòng Giang Tiểu Bạch nghĩ như vậy nhưng nghe những lời đối phương nói thế cô ấy vẫn cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái cho lắm, nhưng ngoài mặt Giang Tiểu Bạch vẫn làm bộ như không thèm để ý. Cô ấy cười ha ha cho qua: “Đương nhiên rồi, tôi khẳng định không có chuyện như thế xảy ra lần nữa. Có điều công ơn của anh ngày hôm nay tôi sẽ ghi nhớ trong lòng, về sau anh mà có chuyện gì thì có thể tìm tôi. Nếu được thì tôi sẽ giúp hết sức”
Nụ cười này vô cùng rực rỡ, cũng vô cùng chói mắt. Ánh đèn điện ở xung quanh dường như đều bị thu hết vào nụ cười này, khiến cho dáng vẻ của Giang Tiểu Bạch trong thời khắc này lại càng thêm bắt mắt. Trong phút chốc, Tiêu Túc liền bị hớp hồn.
Cậu ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, khẽ rời mắt đi chỗ khác: “Không cần nhớ ân tình gì đâu, tôi cũng chỉ là đáp lại tình người mà thôi. Cô chỉ cần nhớ cho kỹ là không có lần sau là được rồi”
Giang Tiểu Bạch nghiến chặt răng hàm sau của mình, trên mặt vẫn giữ nguyên nét cười đó: “Được thôi, nếu anh Tiêu Túc đã nói như vậy thì tôi cũng đã đền đáp xong tình người của anh rồi.
Có điều bởi vì hôm nay là có tình huống đặc biệt xảy ra, vậy nên…” Cô ấy tiến lên phía trước một bước, nhìn chằm chằm vào Tiêu Túc với ánh mắt nghiêm túc: “Tôi nợ anh một nụ hôn”
“..
Tiêu Túc: “… .
truyện tiên hiệp hayCon gái mà nói ra lời đáng ngạc nhiên này.
Con ngươi của Tiêu Túc co lại một chút, cậu ta đột nhiên lùi về phía sau một bước: “Nói linh tinh cái gì vậy?”
Giang Tiểu Bạch hờ hững xua xua tay nói: “Tôi nói thật đó, bởi vì tôi chưa hề có sự đồng ý của anh mà đã hôn anh rồi, về điều này tôi rất xin lỗi.
Vậy nên tôi nợ anh một nụ hôn rồi, hoặc là bây giờ anh hôn lại một cái, hoặc là tôi cứ nợ một cái trước đã.”
Tiêu Túc bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc một hồi lâu, cuối cùng chỉ bất lực thốt ra được một câu: “Đồ điên”
Giang Tiểu Bạch nhún vai, không xác nhận cũng không phủ nhận.
Tiêu Túc nhanh chóng cất bước rời đi, khi quay người đi trong đầu cậu ta đột nhiên lại nghĩ đến hình ảnh trong máy tính Giang Tiểu Bạch vì một vết sẹo mà ra sức bảo vệ. Lông mày cậu ta nhíu lại một chút, có điều lại nhanh chóng thả lỏng như cũ.
Chỉ là cô muốn nhờ cậu ta giúp đỡ mà thôi.
nhìn thấy cậu ta bị người khác nhìn chằm chằm với anh mắt kỳ quái như vậy, đương nhiên cô cũng muốn nói giúp cậu ta mấy câu. Điều này cũng chẳng có gì cả, cậu ta không nên nhớ kỹ quá như vậy.
Sau khi nghĩ như vậy, Tiêu Túc rời đi rất nhanh. Đợi sau khi người rời đi rồi, Giang Tiểu Bạch vô thức sờ sờ môi của mình, chán nản nói: “Đúng là tức điên cả người, rõ ràng là mình chịu thiệt hơn cơ mà. Quả nhiên, đàn ông trong tiểu thuyết căn bản không tồn tại trong đời thực, cái đồ óc heo không hiểu chút phong tình nào cải”
Giang Tiểu Bạch “xùy xùy” một tiếng, sau đó liền rời đi theo sau.
Ở nước ngoài. sau khi đến hòn đảo nhỏ được hai ngày, Tiểu Nhan cuối cùng cũng đã hiểu ra được nguyên lý của hòn đảo nhỏ này rồi. Bởi vì ở đây đều là những người trẻ tuổi đến chơi nên buổi sáng sớm cực kỳ yên tĩnh, còn buổi tối là thuộc về những cuộc chè chén say sưa của bọn họ.
Ngoại trừ việc chọn cảnh để chụp ảnh ra thì Tiểu Nhan ăn những món ngon và vui chơi đủ kiểu. Hơn nữa, còn thêm việc cô trước kia khi đi thuyền tới đây đã giao lưu cùng với những người khác ở trên thuyền, hai ngày này đi ra ngoài thỉnh thoảng cũng gặp bọn họ, do đó mọi người đều đã kết thành bạn rồi. Có điều việc khiến Tiểu Nhan ngượng ngùng là đa số những người ở trên hòn đảo nhỏ này đều là các cặp vợ chồng đến du lịch, vậy nên bọn họ đều vô cùng thân mật. Ví dụ, khi Tiểu Nhan muốn xuống dưới nước chơi, kết quả cô lại phát hiện trước mặt có một cặp vợ chồng đang ôm chặt lấy nhau ở dưới nước. Thế nên cái chân bước xuống nước của cô ngượng ngùng đến không chịu nổi, phải đến nửa ngày cô mới thu lại được rồi chán nản quay lại bờ.
Còn Hàn Thanh lại có vẻ như không hề phát hiện ra điều gì cả, xoa xoa đầu cô, lấy chiếc mũ rơm che nắng đội lên đầu cô, rồi lên tiếng: “Phải chống nắng cho tốt, đừng để bị cháy nắng, tia cực tím ở trên đảo này rất mạnh”