Tiểu Nhan không biết tiếp theo cô ta sẽ còn hỏi cái gì, nhưng vấn thành thật lắc đầu.

Thấy cô ấy trả lời như vậy, Lâm Thấm Nhi hơi giật mình há hốc mồm: “Hai người lại không ở cùng một chỗ, chẳng lẽ là… Hai người còn chưa làm cái kia?”

Tiểu Nhan siết chặt tay Lâm Thấm Nhi, mặt càng đỏ hơn.

“Ai nha, không cần ngại ngùng như thế đâu.

Tôi cũng giống cô, đều là phụ nữ, chúng ta thảo luận vấn đề này, anh ta lại không hề biết, cô sợ cái gi?”

Tiểu Nhan nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải là tôi sợ, tôi chỉ là…”

“Em gái Tiểu Nhan, cô cũng rất hay ngượng nhỉ, cùng là phụ nữ với nhau mà cô đã thẹn thùng như thế rồi. Vậy nếu như có một ngày anh ta thật sự muốn cùng với cô…”

Câu nói tiếp theo, đương nhiên cô ta còn chưa nói hết nhưng Tiểu Nhan lại hiểu được cô ta có ý gì, lỗ tai cũng muốn nổi lên màu hồng nhạt.

Thấy được dáng vẻ này của cô ấy, Lâm Thấm Nhi thầm cười lạnh trong lòng. Quả nhiên chỉ là một cô nhóc không hiểu chuyện gì cả. Trước đó cô ta còn tưởng rằng con nhóc này có thể giữ được một người đàn ông như Hàn Thanh là nhờ có bảnh lĩnh kinh người nào đó, không nghĩ tới hai người này lại còn chưa hề phát sinh quan hệ với nhau.

Nhưng đối với cô ta đây là chuyện tốt, Lâm Thấm Nhi rất tự tin vào năng lực của bản thân mình. Chỉ cần người đàn ông ấy thử một lần thì sẽ biết cô gái nhỏ này vốn không có chút sức hấp dẫn nào.

Nghĩ đến đây, Lâm Thấm Nhi lại nói: “Ừm…

nếu cô ngại ngùng thì tôi sẽ không nói nữa, chỉ là… “

“Hả?” Tiểu Nhan nhìn cô ta đầy nghi hoặc, có vẻ rất tò mò cô ta sẽ nói gì tiếp theo.

Lâm Thấm Nhi lộ vẻ khó xử: “Tôi cảm thấy có lẽ cô không nên nói sẽ tốt với cô hơn, dù sao thì…

cũng không nhất định là sự thật”

Một câu nói này đã thành công khơi dậy sự tò mò của Tiểu Nhan, nếu cô ta không nói như vậy thì Tiểu Nhan sẽ không muốn biết. Bây giờ, cô ta lại ấp a ấp úng như vậy khiến Tiểu Nhan càng muốn biết hơn.

Có chuyện gì sao lại không thể nói cô ấy nghe?

“Thấm Nhị, chị nói cho tôi biết đi”

“Cô thật sự muốn nghe sao?” Lâm Thấm Nhi nhìn cô ấy không chắc chắn.

Tiểu Nhan ậm ừ một tiếng rồi gật đầu lia lịa.

“Ừm, vì cô rất muốn nghe nên tôi mới nói nhé.

Vốn là tôi cũng không muốn nói, nhưng mà…

Trong lúc nguy cấp, cô đã đứng ra giúp tôi nói chuyện, còn đưa tôi đi, cho nên, có một số lời từ tận đáy lòng tôi muốn nói với cô.”

Tiểu Nhan nghe lời này xong thấy sững sờ, thật sự không hiểu Lâm Thấm Nhi là đang ấp úng gì nữa.

“Cô Nhị, rốt cuộc là cô muốn nói gì? Đừng nói nửa chừng thế chứ”

Lâm Thấm Nhi ho nhẹ một tiếng, trên mặt có hơi mất tự nhiên: “Thật ra giữa nam nữ… Ở bên nhau không phải là giống hai người thế này đâu…

Đàn ông chỉ cần thích cô sẽ có những loại suy nghĩ kia với cô. Nhưng mà… Hai người đi du lịch cùng nhau mà lại không ở chung phòng thì cũng không nói làm gì. Đây hai người lại còn…”

Nói xong, Lâm Thấm Nhi do dự muốn nói gì đó, mặc dù cô ta không nói tiếp nhưng Tiểu Nhan đã hiểu được loại ý đó của cô ta rồi.

“Chị Nhi…”

“Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ cảm thấy cô rất tốt, không nên bị phụ lòng nên mới đem những lời trong lòng ra nói với cô. Anh ấy không muốn ở chung một phòng với cô có lẽ không phải do anh ấy không có hứng thú với cô hay không thích cô, mà chỉ là tôn trọng cô thôi thì sao?”

Lâm Thấm Nhi đổi giọng rất nhanh, nhưng những lời nói kia đã chạm phải vào tim của Tiểu Nhan.

Nếu là bình thường, Tiểu Nhan chỉ cần suy nghĩ cẩn thận chút đã không khó phát hiện ra mục đích của người này khi nói những câu đấy, nhưng tâm trạng hiện tại…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play