Trong phòng họp.

Nhân sự đã đến gần hết, Trưởng phòng đưa Thẩm Cửu đến muộn.

Lúc Thẩm Cửu theo trưởng phòng vào, tất cả mọi người đều không khỏi nhìn chằm chằm qua, sau vài lần phong ba, tất cả những lãnh đạo cấp cao trong phòng đều có thể coi là đã biết nhân vật Thẩm Cửu này.

Quay lại tùy tiện hỏi thăm vài câu là liền biết một loạt chuyện đã xảy ra giữa Thẩm Cửu và Dạ Âu Thần từ sau khi gia nhập công ty.

Hơn nữa, bọn họ đã nhiều lần nhìn thấy Thẩm Cửu ở trong phòng họp, tuy rằng mới đầu quả thực bị chủ tịch hành lên xuống rất nhiều, nhưng mọi người lại không mù, họ đã có thể ngồi vào vị trí cấp cao thì làm sao mà không nhìn thấy được sự biến đổi tâm tình con người chứ??

Lần trước Hàn Đông đến bàn chuyện hợp tác, ai không mù cũng đều có thể nhìn ra thái độ của Dạ Âu Thần đối với Thẩm Cửu.

Chỉ có điều... có thể anh quan tâm thì thật là có quan tâm đấy, nhưng mà ghét thì cũng là ghét thật.

Nếu không, làm sao anh có thể giáng chức cô xuống tận đáy trước toàn thể công ty như vậy.

Trưởng phòng là một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, dáng người gầy, khuôn mặt và mắt đều dài, miệng cũng hơi nhọn, đeo kính cận, trông vẫn khá lịch thiệp trí thức, nhưng trông không được ưa nhìn.

"Hứa La, anh đến muộn rồi! Không biết chủ tịch ghét đến muộn nhất sao?"

Có người nhắc nhở, ánh mắt Hứa La liền thay đổi, anh ta lập tức nói: "Không phải tôi muốn đến muộn, mà tài liệu cho cuộc họp này vẫn chưa được xử lý xong!”

Nghe vậy, mọi người náo loạn.

"Làm sao vậy? Ngày hôm qua không phải đã báo cho anh xử lý tài liệu rồi sao? Sao đến hôm nay vẫn chưa làm xong? Đã là lúc nào rồi chứ?"

"Đúng thế, tài liệu của bộ phận chúng tôi đã được gửi ngày hôm qua rồi. Có chuyện gì với bên anh vậy?"

Hứa La nín nhịn, sau đó nhìn lại cái người vẻ mặt thờ ơ, cả người tỏa ra vầng u ám kia - Dạ Âu Thần, người này đột nhiên kéo Thẩm Cửu ra từ phía sau!

"Mọi người, tài liệu đều là do cô ta làm rối tung lên hết cả."

Hả? Lại là chuyện liên quan đến cô ta? Mọi người đều khó hiểu, đều nhìn Thẩm Cửu bị đẩy ra.

Trên mặt Dạ Âu Thần không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng lướt qua đôi tay mảnh khảnh của Thẩm Cửu bị Trưởng phòng nắm lấy.

Da cô trắng nõn nà, mặc đầm cộc tay, khi bị giám thị kéo như thế, trên cánh tay trắng của cô có một vết đỏ.

Cái người phụ nữ này, rõ ràng biết mình da thịt mềm mại mà vẫn không biết che chắn lại, hừ.

"Cô ta mới đến bộ phận chúng tôi, tôi muốn xem khả năng của cô ta như thế nào. Ai ngờ cô ta chủ động xin xử lý tài liệu cho buổi họp này. Tôi thấy cô ta tự tin như vậy nên mới đồng ý để cô ta làm. Thế mà không ngờ cuối cùng vẫn chưa làm cho xong. Cậu Dạ, xin lỗi cậu, do tôi quản lý không tốt!"

Lúc trước thì tìm mọi cách đổ tội lên đầu Thẩm Cửu, câu sau lại bảo do mình quản lý không tốt, vô cùng giả tạo.

Sau một hồi lâu không có ai đáp lại, các lãnh đạo cấp cao khác cũng không biết nên phản ứng thế nào, cũng không đoán ra được tâm tư của người chủ tịch, vì vậy tự nhiên không nhiều lời.

Thẩm Cửu cũng rất bình tĩnh, cô cầm cái túi trong tay, khuôn mặt xinh đẹp không chút biểu cảm.

Dường như không lo lắng gì về tình hình cả.

“Anh đúng thật là không biết quản lý.” Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng nghiêm nghị vang lên.

Một người mặc áo trắng trong số các lãnh đạo đứng dậy, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên mặt Hứa La.

Hứa La đột nhiên cảm nhận được một luồng áp lực, vô thức thắt lưng bị đè xuống, "Phó, phó chủ tịch Dạ."

Giọng Dạ Y Viễn đều đều: "Anh cũng nói cô ấy là người mới, mà thông tin dự án lần này lại rất quan trọng. Anh rõ ràng biết rằng đấy là tài liệu dùng để họp. Dù cho là muốn kiểm tra khả năng của cô ấy thì anh cũng phải tìm thêm người làm nữa để đề phòng mọi tình huống.Thế mà anh lại mù quáng giao phó một việc cho người mới, bây giờ xảy ra chuyện, anh chẳng những không biết lấy mình làm gương mà còn hàm hồ đổ thừa, Hứa La, giờ anh ở vị trí này mà vẫn còn chê là chưa đủ vững à? "

Những lời anh ta nói đều có lý và cơ sở cả, sắc mặt Hứa La tái nhợt, anh ta chợt hiểu ra mình đã làm gì, trong mắt có chút sợ hãi nhìn Dạ Y Viễn, nhưng khi nhìn lại về phía người đàn ông ở vị trí chủ quản, người đó vẫn chăm chú như thể anh không quan tâm đến vấn đề này chút nào.

Vì vậy Hứa La lại có tự tin, nói tiếp: "Phó chủ tịch Dạ nói đúng, là do tôi không suy nghĩ chu toàn, nhưng mà lần này..."

"Sao? Không lẽ lần này anh muốn trốn tránh trách nhiệm?"

Hứa La cúi đầu: "Không, không dám!"

“Tài liệu đâu?” Đột nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vô hạn vang lên khiến cho những lãnh đạo cấp cao đang xem kịch giật mình, vội vàng thẳng lưng ngồi thẳng lại.

Ánh mắt của Dạ Âu Thần chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng bệch của Thẩm Cửu, giọng điệu khó nghe: "Ngày đầu tiên bị giáng chức, không có chí tiến thủ thì thôi đi, lại còn gây chuyện lớn như vậy, định chuộc lỗi thế nào?"

Nghe thấy vậy, Thẩm Cửu trầm mặc hồi lâu, rốt cục nhìn về phía Dạ Âu Thần.

So với mấy ngày trước, ánh mắt khi anh nhìn cô rất lạnh lùng, chỉ cần bắt gặp ánh mắt anh là cô liền cảm thấy như ở trong động băng vậy.

Thẩm Cửu biết chính lời nói của mình đã khiến anh tổn thương, cô không cầu xin anh tha thứ cho mình, nhưng... cô cũng muốn tìm cơ hội giải thích.

Hai người bọn họ nhìn chằm chằm nhau hồi lâu, Thẩm Cửu nói: "Không phải tôi không có chí tiến thủ."

Vẻ mặt Dạ Âu Thần lạnh lùng, anh nhìn cô chằm chằm không nói lời nào.

Thẩm Cửu lại nói: "Tôi cũng không có gây chuyện."

Tất cả mọi người đều không biết ý của cô là gì, lúc này Thẩm Cửu đặt túi xách của mình lên bàn, sau đó lật lòng bàn tay cô ra, một chiếc USB nhỏ và tinh xảo nằm trên lòng bàn tay trắng nõn của cô.

"Tôi đã xử lý hết tài liệu rồi, nhưng máy tính đó quá cũ và tự động bị tắt."

"May mắn là tôi có thói quen lưu vào ổ đĩa USB."

Thẩm Cửu giơ USB lên cho mọi người xem, sau đó bước lên trước cắm nó vào cổng nối rồi bắt đầu phát cho mọi người xem.

"Đây là những gì tôi đã làm. Xin cho tôi một chút thời gian. Tôi sẽ in nó ngay bây giờ và gửi đến tay các vị."

Các quản lý cấp cao: "..."

Cái gì? Không phải đã nói là tài liệu chưa được xử lý xong sao? Lại chuyện gì nữa vậy?

Mà Hứa La, người vừa đẩy Thẩm Cửu ra, nhìn thấy thông tin đã được sắp xếp xong, sắc mặt lập tức thay đổi, bước đến bên cạnh Thẩm Cửu: "Sao cô không nói là có bản dự phòng? Hại tôi trở nên ngu ngốc thế này."

Vẻ mặt Thẩm Cửu lãnh đạm: "Trưởng phòng, anh đâu có hỏi tôi đâu."

Hứa La: "..."

“Anh chỉ yêu cầu tôi đến phòng họp với anh, cũng không nói lý do. Từ khi vào đến giờ tôi không hề có cơ hội giải thích với anh.” Thẩm Cửu lại nói, cô bình thản chớp mắt, như thể vô cùng vô tội.

Hứa La tức giận đến muốn nôn ra máu.

Những lãnh đạo cấp cao ở một bên nhìn ánh mắt của Hứa La có chút không nói nên lời, Lang An đang đứng sau lưng Dạ Âu Thần cũng không khỏi kích động, vỗ tay cho Thẩm Cửu.

Làm tốt lắm!

Phản đòn đẹp mắt lắm!

Để cho anh ta thấy bộ mặt thật của gã đàn ông Hứa La này!

Tất nhiên Thẩm Cửu biết những người này đang chờ xem cô ấy làm trò ngốc, cả Dạ Âu Thần nữa, anh cũng muốn nhìn thấy cô xấu hổ.

Nhưng cô cứ không để cho họ thỏa mãn đấy!

Thẩm Cửu cô không phải người dễ bị nhào nặn, cho dù sau khi trở về có bị ức hiếp nhiều hơn, cô vẫn phải đánh trả!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play