Tiểu Nhan do dự nhìn cô một lát rồi mới ấp úng nói.
“Vậy cậu bị giáng chức rồi, sau này phải làm sao?”
Làm sao? Thẩm Cửu có thể làm gì?
“Tớ có quyền lựa chọn à?” Cô cười khổ.
Tiểu Nhan gật đầu: “Đương nhiên là có rồi.”
Thẩm Cửu nhướn mày.
Tiểu Nhan khịt mũi: “Cậu có thể chọn làm nhân viên vệ sinh hoặc làm nhân viên bình thường, tớ thấy… cậu chủ Dạ vẫn không tệ, ít nhất vẫn cho cậu lựa chọn.”
Thẩm Cửu: “…”
Cô nghĩ Tiểu Nhan có thể xếp vào hàng bạn xấu rồi đấy.
“Tớ nói nghiêm túc nhé, cậu đi làm nhân viên vệ sinh đi, dù vất vả hơn một chút nhưng không có nhiều âm mưu. Chỉ dựa vào những tin đồn trước kia của cậu với cậu chủ Dạ thôi, nếu cậu làm việc cùng với những nhân viên bình thường, đám phụ nữ đó sẽ ăn thịt cậu mất!”
Không cần Tiểu Nhan nói, tự Thẩm Cửu cũng cảm nhận được.
Trước kia khi cô vẫn còn làm trợ lý đã có người dám ra tay với cô rồi, chứ đừng nói bây giờ cô đã bị giáng chức.
Thẩm Cửu cảm thấy tương lai gập ghềnh trắc trở, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.
“Nhưng cậu cũng đừng bi quan quá, nói không chừng sau khi hiểu ra, mọi người sẽ không ghét cậu thì sao? Hihihi.”
Nếu được lựa chọn, nhất định Thẩm Cửu sẽ chọn nghỉ việc.
Nhưng không còn cách nào khác, theo Lang An nói, cô vẫn đang nợ lương và thưởng của công ty.
Thẩm Cửu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn chọn làm việc cùng những nhân viên bình thường.
Sau khi Tiểu Nhan biết chuyện thì nhảy dựng lên: “Cậu làm sao thế? Không phải tớ đã nói nếu đến đó cậu sẽ bị họ ăn thịt rồi sao? Cậu lại còn tự mình tìm tới cửa?”
“Cậu nói đúng, nhưng mọi người đều biết chuyện tớ bị giáng chức, dù tớ đi làm nhân viên vệ sinh thì cậu nghĩ họ sẽ bỏ qua cho tớ sao? Đến khi đó chắc chắn họ cũng sẽ nghĩ cách đối phó với tớ thôi, chẳng thà tớ đối đầu trực tiếp với họ luôn.”
Nghe vậy, Tiểu Nhan ngây người nhìn cô hồi lâu rồi bỗng vỗ tay khen ngợi: “Không ngờ cậu lại can đảm đến vậy, sau này chúng ta coi như không quen biết! Đừng liên luỵ đến tớ.”
Thẩm Cửu mỉm cười: “Được thôi.”
Cô đã quen rồi.
Dạ Âu Thần từng nói trước mặt mọi người rằng cô chỉ là cấp dưới, sau lưng họ, cô cũng không phải vợ anh.
Vì vậy sau khi Tiểu Nhan nói vậy, Thẩm Cửu cũng cảm thấy đó là lẽ đương nhiên, có ai lại thích một người phiền phức chứ?
Sau đó Thẩm Cửu thu dọn đồ đạc rồi đi báo cáo, đúng như cô nghĩ, cô vừa đi, trưởng phòng đã ra oai phủ đầu cô.
Dẫn cô đến một bàn làm việc rồi nói: “Đây sẽ là nơi làm việc sau này của cô, người mới đến phải biết quy tắc, người đi trước bảo cô làm gì thì cô chú ý một chút, hiểu chứ?”
Nghe thấy những lời này Thẩm Cửu cảm thấy trưởng phòng cũng không xấu xa lắm, nhưng… rất nghiêm khắc.
Thẩm Cửu gật đầu.
Trưởng phòng vừa đi, đám người bên cạnh lập tức lớn tiếng thảo luận về cô.
“Bây giờ đúng là loại người nào cũng dám bon chen vào công ty, tưởng rằng có thể làm trợ lý cho giám đốc, bây giờ cũng vẫn bị giáng chức thôi, lại còn xuống thấp thế này luôn.”
“Tôi nghe nói giám đốc cho cô ta lựa chọn làm nhân viên vệ sinh hoặc làm nhân viên bình thường và cô ta đã chọn làm nhân viên bình thường.”
“Đúng là, với ngoại hình như cô ta thì làm nhân viên vệ sinh là thích hợp nhất rồi, đến chỗ chúng ta góp vui làm gì chứ? Loại phụ nữ bò lên giường người khác thế này, ngoài kỹ năng giường chiếu thì còn biết làm gì, làm nhân viên vệ sinh là hợp nhất rồi.”
“Này, người mới tới, cô có còn biết xấu hổ không hả? Chỗ chúng tôi không thiếu người, cô đi làm nhân viên vệ sinh không được à?”
Có người hét lên từ phía sau lưng Thẩm Cửu.
Thẩm Cửu quyết định không so đo họ, vì thế cô cũng mặc kệ.
Ai biết người đó thấy cô không trả lời thì bước tới túm tóc cô: “Nói chuyện với cô đấy, cô có biết phép lịch sự không hả?”
Thẩm Cửu bị đau nên đứng dậy, nhìn đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Cô nói với tôi lúc nào? Cô có chào hỏi tôi không? Đương nhiên tôi có biết phép lịch sự, nhưng tôi thấy cô có thể nâng cao tư chất một chút, đừng tuỳ tiện đụng vào người khác.”
Mọi người đều cho rằng cô có vẻ dễ bắt nạt, không ngờ cô lại đứng lên đáp trả.
“Cô nói gì cơ? Cô là người mới mà cũng dám nói với tôi như vậy à? Cô có biết tình cảnh của mình lúc này là gì không? Cô đã đến đây rồi mà còn dám chống đối chúng tôi? Muốn chết phải không?”
Thẩm Cửu lạnh lùng liếc nhìn mọi người.
Bọn họ vẫn tiếp tục chỉ trích cô.
“Đúng đấy, nếu không muốn chết thì tốt nhất hãy nghe theo chúng tôi, dù sao loại phụ nữ muốn trèo cành cao bằng việc lên giường như cô, chúng tôi đã thấy nhiều rồi, cũng xử lý không ít rồi.”
“Haha, đúng thế, nếu biết sai thì lập tức ra ngoài mua cho mỗi người một tách cà phê và bánh ngọt về đây. Có lẽ chúng tôi còn có thể nể tình cô làm cu li cho mọi người mà sau này không làm khó cô nữa.”
Ha, bỏ tiền ra mua đồ cho người ghét mình, lại còn muốn làm khó mình?
Bọn họ nghĩ đầu cô bị lừa đá mất rồi à?
Thẩm Cửu hừ lạnh một tiếng sau đó ngồi về chỗ mình, không nói chuyện với họ nữa.
Cô bật máy tính lên.
“Cô, cô có ý gì? Cô phớt lờ chúng tôi?”
“Rất xin lỗi, các cô không phải cấp trên của tôi, tôi cũng không phải trợ lý riêng của các cô nên các cô không có quyền yêu cầu tôi phải làm việc cho các cô.”
Máy tính bật hơi chậm, Thẩm Cửu vào được xong thì bật hệ thống diệt virus lên, kiểm tra cho máy tính một lượt.
Người bên cạnh nhìn có chút hả hê: “Chậc, được lắm, chúng tôi không có tư cách ra lệnh cho cô đúng không? Vậy trưởng phòng có đủ tư cách không? Cô chờ đó!”
Thẩm Cửu phớt lờ bọn họ, tiếp tục xử lý máy tính của mình.
Cô biết đám người này đều muốn ăn thịt cô, nhưng cô cũng biết cho dù cô đi mua đồ cho bọn họ thì họ sẽ chỉ càng cười nhạo cô nhiều hơn mà thôi.
Cho nên cô phải cắn răng chịu đựng, không việc gì phải lùi bước hay hối lộ.
Bây giờ cô đã đến đây thì chỉ có thể binh đến tướng chặn thôi.
Một lúc sau, trưởng phòng gọi cô lên văn phòng, đưa cho cô mấy tập tài liệu.
“Những tư liệu này lát nữa sẽ dùng tới trong cuộc họp, một tiếng nữa sẽ họp, cô có một tiếng để phân loại lại nó.”.
Đam Mỹ H VănNghe vậy, Thẩm Cửu nhận lấy rồi lật ra nhìn lướt qua, cô hơi nhíu mày: “Trưởng phòng, phân loại hết số tư liệu này trong vòng một tiếng có phải hơi khó không?”
Trưởng phòng ngước mắt nhìn cô: “Khó? Trước kia cô là trợ lý của giám đốc, việc phân loại tư liệu chẳng phải là rất đơn giản sao? Lẽ nào cô thật sự như họ nói, không có chút năng lực nào?”
Thẩm Cửu đáp: “… Không phải, tôi sẽ xử lý tốt ạ.”
Nói xong, Thẩm Cửu cầm tập tài liệu ra khỏi văn phòng.
Mấy người phụ nữ vây quanh bàn cô, nhìn cô hả hê.
“Không phải cô ta nói chúng ta không thể sai khiến cô ta sao? Bây giờ bị trưởng phòng gọi đi làm việc rồi đúng chứ? Nhiều tư liệu thế kia, tôi xem cô ta phân loại hết trước cuộc họp thế nào? Nếu không xử lý được, chúng ta có thể đuổi cô ta khỏi bộ phận không? Dù sao Dạ thị cũng không nuôi kẻ vô dụng bao giờ!”
Thẩm Cửu không quan tâm những lời nói nhảm này, cô ngồi vào bàn máy tính, nghiêm túc mở tài liệu ra rồi cẩn thận phân loại.