Gương mặt cô hơi ửng hồng, khi nhìn về phía anh, đôi mắt ấy dường như lúc nào cũng ảnh lên tia sáng.

Không giải thích được cảm giác này, đôi môi mỏng của Hàn Thanh khẽ nói: “Ừm, lỗi của anh, vậy chúng ta hoạt động tiêu hóa đồ ăn một chút?”

Không biết vì sao khi nghe đến hai chữ này, Tiêu Nhan không khỏi hiểu sai nghĩa, mặt cô nhanh chóng ửng đỏ, nhưng cô biết điều Hàn Thanh nói không phải điều cô đang nghĩ, chỉ là ý nghĩ của cô bỗng nhiên sai lệch.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lập tức lắc đầu, kiên quyết loại bỏ những suy nghĩ dị thường trong đầu, sau đó kiên định gật đầu: “Được.”

Hai người ra ngoài đi dạo. Đây là một nơi phồn hoa, nhưng sau khi mảnh đất này bị mua lại để cải tạo thành khu biệt thự tư nhân, lắp đặt đầy đủ cácthiết bị an ninh, thì nơi này ngoại trừ cư dân ở đây ra, những người khác bình thường không được tùy tiện đi vào. Lần đó, khi Tiểu Nhan đến, bảo vệ nhận ra cô nên mới cho cô vào.

Bởi vì hôm nay là chủ nhật, nên nhiều người ở nhà nghỉ ngơi, con đường thanh tĩnh, hai bên cây cối tươi tốt, không khí trong lành đến lạ thường. Sau đó, Tiểu Nhan phát hiện, vào bất kể thời gian nào cũng có người chạy bộ, cô vốn cho rằng tầm này lẽ ra không còn ai chạy nữa, không ngờ, cô và Hàn Thành vừa đi dạo không lâu, thì gặp phải mấy người đang chạy về, mà cũng có người đang chuẩn bị chạy.

Cô hơi buồn bực, không phải chạy bộ thường hay chạy sáng sớm sao? Hiện tại bọn họ không thấy nóng sao?

Đang miên man suy nghĩ, một người đàn ông trung niên bụng phệ chạy đến, Tiểu Nhan liếc nhìn hình thể của ông ta, theo bản năng co rụt về phía người Hàn Thanh, nhường đường chạy cho ông ta.

Ai biết rằng người đàn ông đó lại dừng trước mặt họ không xa, sau đó tay cầm chiếc khăn quanh cổ vừa lau mồ hôi vừa đi về phía họ. “Tổng giám đốc Hàn Người quen sao? Tiểu Nhan nghĩ thầm, im lặngcách xa Hàn Thanh một chút, nhưng vừa đi được hai bước đã bị anh giữ chặt.

Tiểu Nhan sững sờ, lập tức đứng lại.

Có lẽ vì đã đi một đoạn đường, nên lòng bàn tay anh rất nóng, sắp thiêu đốt tay cô rồi.

Tiểu Nhan hít sâu một hơi, kìm nén những suy nghĩ lung tung trong đầu.

Hàn Thanh nhìn về phía người đến, thản nhiên gật đầu: “Tổng giám đốc Trần đến chạy bộ đấy à?”

“Đúng vậy, tuổi tác cũng lớn rồi, người trong nhà đều nói tôi quá mập, nên vội vàng bắt tôi ra ngoài vận động, tránh về sau tích mỡ, dễ mắc bệnh.” Nói xong, ông ta cười rồi lại lau mồ hôi, sau nhìn về phía Tiểu Nhan, ánh mắt có ý đánh giá: “Cô gái này là?”

Tiểu Nhan bị nhắc đến nhất thời trở nên căng thắng, theo bản năng cắn môi, trong đầu nghĩ Hàn Thanh sẽ giới thiệu cô cho người kia như thế nào?

Bạn gái? Hay chỉ nói là bạn bình thường?

Nhưng rất nhanh, Tiểu Nhan cảm thấy bàn tay to lớn đang nắm tay mình siết chặt hơn, sau đó cô nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng nhưng khiến tim cô đập loạn nhịp của Hàn Thanh vang lên. “Đây là bạn gái tôi. Lần đầu tiên gặp mặt, chào hỏi tổng giám đốc Trần nào.”

Hàn Thanh nhìn bạn gái như nhìn bảo bối, dịu dàng nói.Tiểu Nhan nhanh chóng tỉnh táo lại, căng thẳng nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, nở một nụ cười: “Xin chào tổng giám đốc Trần, tôi, tôi tên là Chu Tiểu Nhan…

Có lẽ do quá căng thẳng nên nói xong cô hơi cúi người về phía đối phương. Ý cười trong mắt của ông ta khi nhìn lên khuôn mặt của cô càng sâu, ông gật đầu khen ngợi: “Đúng là tổng giám đốc Hàn có mắt nhìn người, cô gái này đáng yêu vô cùng. Chúng tôi cứ cho rằng cậu không tìm người yêu nữa, không ngờ, lại âm thầm tìm được một người.”

Hơn nữa, nhìn thái độ của cậu ta, còn tưởng đang bảo vệ thứ gì đó. Ông ta từ xa nhìn lại chỉ thấy Hàn Thanh, cái người nổi tiếng không gần phụ nữ chủ động nắm lấy tay cô gái nhỏ, sau đó thậm chí còn chủ động giới thiệu.

Dứt lời, tổng giám đốc Trần nhìn Tiểu Nhan cười nhẹ: “Thật hiếm thấy, quả thực khó có được, cô gái nhỏ hãy trân trọng bạn trai mình đấy, đừng nói người bên trong công ty của cậu ta, đến ngay cả người trong tập đoàn chúng tôi cũng coi cậu ta là mục tiêu theo đuổi.”

Tiểu Nhan đỏ mặt, xấu hổ gật đầu.

Hàn Thanh lại lạnh lùng nhắc nhở: “Tổng giám đốc Trần chạy xong rồi thì nên trở về đúng không? Chúng tôi vẫn còn phải đi dạo tiêu hóa đồ ăn, vậy chúng tôi thất lễ rồi.”

Anh ta luôn đối xử xa cách với mọi người, khoảng cách cực kỳ xa, đầu tiên vẫn có người bất bình, nhưng về sau thấy anh đối xử với ai cũng thế nên tự nhiên cũng hình thành thói quen Huống hồ, anh ta vô cùng lễ độ, tuy mang đến cho bạn cảm giác lạnh lùng, nhưng khi bạn chào hỏi với anh ấy, anh cũng sẽ đáp lại, dù sao người nào mà chẳng có thói xấu Do đó tổng giám đốc Trần nhanh chóng gật đầu: “Được rồi, hai người cứ đi dạo đi, tôi cũng về nhà trước đây”

Sau khi đi thêm một đoạn nữa, Tiểu Nhan không khỏi cúi đầu nhìn đôi tay đang nắm lấy nhau, rõ ràng lúc nãy cô vẫn còn giận dỗi với anh, chuẩn bị đi xem mắt để kết hôn, nhưng cô ấy không ngờ răng bây giờ.

cả hai lại đang ở bên nhau. Cô chỉ không rõ, liệu anh ấy có tiếp tục nắm tay mình đến khi nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play