*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Anh không về nhà họ Hàn sao? Mới đến à?”
“Ừ, vừa mới đến.” Sau đó một đoạn ghi âm ngắn được truyền đến, sau khi Tiểu Nhan nhấp vào, thì cô ấy đã nghe thấy một tiếng kêu “meo meơ” ngọt như sữa.
Âm thành này suýt chút nữa đã làm trái tim Tiểu Nhan tan chảy.
Trời ạ!
Không Không thật đáng ghét mà!
Đột nhiên Tiểu Nhan nhớ lại tối hôm đó mình đã bên cạnh Không Không, đêm đó cô rất bối rối, Không Không ngủ bên cạnh cô, thỉnh thoảng còn lấy đầu cọ vào cánh tay cô, còn meo lên một tiếng, vô cùng bình yên.
Bây giờ cũng vậy Nhưng sang sáng hôm sau cô vẫn không thể quên đi được dáng vẻ Không Không ghét bỏ mình. Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lập tức gõ cạch cạch cạch. “Không Không có vẻ không thích em, sáng hôm đó em muốn sờ nó, kết quả nó vừa nhìn thấy em đã bỏ chạy. Đợi lần sau đi, em có cơ hội sang đó, nhất định phải sờ đến khi lông rụng hết mới thôi!”
Sau khi gửi đi được một lúc, Tiểu Nhan mới nhận ra lời nói của mình có vẻ như quá mức tự nhiên, Hàn Thanh sẽ không thấy cô rất đáng ghét chứ?
Tiểu Nhan lúc này mới nhanh chóng trả lời. “Nhưng, ngày mai anh phải đến công ty, không cần đi làm sao?”
“Chủ nhật.
Ồ, đúng rồi ha, ngày mai là chủ nhật rồi.
Cho nên hai người bọn họ sau khi đã xác nhận là chủ nhật, nếu như các cặp tình nhân bình thường có lẽ đã đi hẹn hò gì đấy rồi? Nhưng Tiểu Nhan lại không dám nghĩ đến chuyện nói với Hàn Thanh, vì vậy côliền đánh chữ trả lời. “Không cần đến đón em đâu, anh gửi vị trí cho em, ngày mai xong việc em đến tìm anh là được rồi.”
Hàn Thanh cũng không tính toán, gửi thẳng định vị cho cô Tiểu Nhan rất vui, ngày mai sau khi thức dậy sẽ đi siêu thị, mua sắm đồ đạc này nọ rồi chiều sẽ đi tìm Hàn Thanh.
Ngay khi Tiểu Nhan đang vui mừng rạo rực chuẩn bị chúc ngủ ngon đối phương, Hàn Thanh đã gửi sang một tin nhắn. “Không gọi điện sao?”
một giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai Tiểu Nhan, cô chớp mắt, tiếp tục gõ chữ. “Muộn rồi, để hôm khác gọi cũng được, anh đi tắm rửa đi rồi nghĩ ngơi, ngủ ngon.” Sau đó Tiểu Nhan còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc chúc ngủ ngon, trên khung chat có một biểu tượng cực kỳ dễ thương, một quả cầu tròn tròn, tai và chân đều có màu hồng, lúc nói chúc ngủ ngon sẽ rụt cổ lại, lúc nói chúc ngủ ngon sẽ cuộn mình lại trong chăn, sau đó đặt điện thoại xuống rồi nằm ngủ thiếp đi.
Nhìn chăm chăm emoji động đậy, Hàn Thanh thất thần một lúc, sau đó chầm chậm nở một nụ cười. “Ngày mai gặp.”
Sau khi nhìn thấy Hàn Thanh gửi lại ba chữ này, Tiểu Nhan ôm lấy điện thoại lăn qua lăn lại trên giường, chui vào chăn bông được một lúc, rồi lại bỏ ra, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại nằmxuống đắp chăn lại.
Tiểu Nhan phát hiện, mình hình như có vẻ rất phấn khích, cảm thấy tối hôm nay không thể nào ngủ được.
Aaa!
Sau đó Tiểu Nhan lại cầm điện thoại lên, nghe đi nghe lại chỉ duy nhất đoạn ghi âm mà Hàn Thanh gửi qua lúc này, nghe mãi nghe mãi rồi lại mím môi cười.
Cứ như thế cho đến nửa đêm, cơn buồn ngủ ập đến, cô mới chìm dần vào giấc ngủ.
Sau đó Tiểu Nhan lại nằm mơ, trong mơ cô thấy vào ban đêm Hàn Thanh đưa cô về biệt thự riêng của anh, ngay sau đó bản thân Tiểu Nhan rất sợ hãi, vì vậy liền chạy đến sát vách tìm anh, rồi bị một người nào đó ép vào tường, tiếp đến..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT