Tiểu Nhan gật đầu. Nghĩ đến cô ngồi đợi trong phòng tiếp khách đến mức ngủ thiếp đi mất, Hàn Thanh nhìn bát mỳ trong tay cô, hờ hững giải thích: “Tôi không kén ăn.”

Ý chính là tôi không để ý ngon hay không, tôi có thể ăn.

Tiểu Nhan tất nhiên hiểu, liên tục lắc đầu.

“Cho dù anh không kén ăn cũng không được, đã nguội lạnh rồi, để tôi đem đi vứt đi.”

Nói xong, Tiểu Nhan đặt hộp mỳ trong túi, Hàn Thanh còn nhanh hơn cô, lấy lại hộp mỳ cô chuẩn bị vứt, đặt trước mặt mình.

“Anh không phải thực sự sẽ ăn chứ?

!Anh họp bao lâu thì mỳ đã để bấy lâu, nguội lạnh cả rồi, không thể ăn nữa.”

Cô khi nãy cũng là hoảng hốt, mới nói anh ăn đồ, nếu như Hàn Thanh thực sự muốn ăn, vậy thì cô sẽ rất hối hận.

Hàn Thanh ngồi xuống, lại mở nắp ra, quả thực như cô nói, mỳ đã nở ra rồi, hơn nữa để mùa đông đã không còn nóng nữa, đúng là không thể ăn nữa. Có điều, sao có thể phụ tấm lòng của cô gái nhỏ này chứ? Ít nhất, bây giờ anh không thể phụ lòng cô. Nghĩ đến đây, Hàn Thanh bắt đầu tách đũa, Tiểu Nhan ở bên nhìn anh, động tác tách đũa của anh rất thanh tao, thong thả ung dung, cuối cùng gắp một đũa mỳ.

Tiểu Nhan cắn môi: “Ăn sẽ bị đau bụng đấy.”

Trước khi anh đưa mỳ lên miệng, Tiểu Nhan vẫn không nhịn được xông đến giữ lấy tay anh: “Thực sự sẽ đau bụng đấy, đừng ăn.”

Hàn Thanh: “…”

Tay cầm đũa của anh bị cô nắm chặt lấy, nửa người mềm mại dựa lên người anh, Hàn Thanh liếc mắt nhìn cô, cuối cùng nói: “Được, vậy thì không ăn.”

Tiểu Nhan thật sự lo lắng sắp khóc, hai mắt có chút đỏ lên, khi nghe thấy Hàn Thanh nhẹ giọng đồng ý, cô ấy liền cảm thấy mình có chút đạo đức giả.

Cô ấy nhanh chóng buông tay lùi lại sau đó tiến lên thu dọn đồ đạc bỏ vào túi trở lại.

Hai bên nhất thời không biết nói gì, phòng khách trở nên tĩnh lặng.

Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Tô Cửu đứng ở cửa nở nụ cười.

“Anh xong việc chưa? Anh Hàn, năm phút nữa sẽ có một cuộc họp qua video. Tôi đã chuẩn bị tài liệu xong hết rồi.”

“…”

Hàn Thanh nhíu mày, Tiểu Nhan quay đầu lại.

Không phải vừa mới tổ chức xong một cuộc họp sao? Lại họp nữa à? Mỗi ngày anh ta đều bận rộn như vậy? Thậm chí còn không có thời gian để ăn trưa trong giờ nghỉ? Thật sự nếu lại họp một lần nữa, rất có khả năng ngay cả bữa trưa anh ta cũng không quan tâm?

“Tôi biết rồi, chút nữa tôi ra liền!”

Tô Cửu có được câu trả lời như ý muốn, liền vẫy tay với Tiểu Nhan rồi rời đi.

Tiểu Nhan càng thêm xấu hổ, cô ấy xách túi đứng dậy: “Nếu anh còn có việc, vậy em về trước.”

Nhìn thấy cô gái nhỏ đang chuẩn bị rời đi, Hàn Thanh muốn bảo cô ấy ở lại đợi anh ta một chút, nhưng nếu để Tiểu Nhan đợi quá lâu rồi nửa chừng chán nản ngủ thiếp đi thì phải làm sao, để cô ấy ở lại để làm gì chứ?

Tiểu Nhan chớp chớp mắt, giọng điệu có chút khô khốc: “Đi, đi chứ…”

“Vậy được.”

Lúc anh ta đã rời đi, Tiểu Nhan mới nhận ra vừa rồi nhịp tim cô ấy tăng nhanh đến mức không thể kiểm soát được, Hàn Thanh…là đang mời cô ấy sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play