Lâm Tinh Hỏa nói xong thì rời đi với một nụ cười.

Tiểu Nhan cầm ly nước trái cây chán nản tiếp tục uống, cô ấy chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Tinh Hỏa sẽ vì muốn làm người một nhà với Minh Thư mà mở miệng tỏ tình.

Nhưng cô ta nói đúng, không có nhiều người đàn ông tốt như Hàn Thanh, việc cô ta nhắm vào anh ta là chuyện bình thường. Sau đó, cơ hội còn lại của Tiểu Nhan là ăn, uống và uống. Khi bữa

Nhìn thấy Hàn Thanh, Tiểu Nhan sững sờ, cảm thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.

Rõ ràng là cô ấy không uống …

“Lên xe” Hàn Thanh lạnh lùng nói.

Tiểu Nhan: “…”

Hu hu, chỉ vì cô ấy vô tình nghe được cuộc nói chuyện của họ nên anh ta không để cô đi sao?

Tiểu Nhan yếu ớt nhìn anh ta giơ móng vuốt của mình lên.

“ồ, tôi không lên xe được không?”

Cô ấy đã đảm bảo nhiều như vậy, tại sao không để cô ấy đi?

Hơn nữa, buổi tối Tiểu Nhan ăn quá nhiều bánh ngọt nên hiện tại cô ấy rất buồn nôn, cô ấy không dám lên xe vì sợ mình sẽ nôn trong xe của anh ta.

“Đưa cô về nhà”

“A? Đưa tôi trở về?” Tiểu Nhan không có phản ứng lại, chỉ vào chính mình, Hàn Thanh muốn đưa cô ấy trở về?

Tại sao nghe điều này có vẻ huyễn hoặc thế?

Cô ấy cảm thấy mình như đang nằm mơ nên đưa tay ra dụi dụi mắt, sau đó lại định thần nhìn lại, phát hiện khuôn mặt lành lạnh của Hàn Thanh vẫn không hề biến mất ở phía trước.

Tiểu Nhan thẳng lưng và trả lời một cách nghiêm túc.

“Cám ơn, không cần đâu” Cô ấy biết Hàn Thanh đưa cô ấy trở về là vì thân sĩ phong độ, coi cô là bạn tốt của em gái anh ta. Nếu không dựa vào tính cách của anh ta làm sao có thể chủ động dừng lại chờ cô ấy? Nhưng vì Tiểu Nhan đã quyết định tránh xa anh ta nên sẽ không lên xe của anh †a nữa.

Nếu như luôn như vậy thì cô ấy và Hàn Thanh sẽ tiếp tục chém không dứt mà còn thêm làm loạn.

Quan trọng hơn là người ta thì không có gì nhưng mà người thảm nhất thì không ai khác ngoài chính mình. Nói từ bỏ nhưng vẫn ở bên anh ta thì chẳng phải là tự dẫn vặt cô ấy sao?

Vì vậy cô ấy nhất quyết không lên xel Cô ấy phải kiên định lập trường của mình!

Nghe vậy, Hàn Thanh nhíu mày từ những gì mà Tiểu Nhan nói lúc đầu thì anh ta có lẽ đoán được Tiểu Nhan sẽ từ chối, nhưng chính mình cũng không nhịn được, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô ấy đứng ở nơi đó, anh ta biết nên là lái xe trực tiếp qua mặt nhưng mà cuối cùng anh ta lại ngừng xe.

“Thật sự không cần?” Hàn Thanh ánh mắt nông cạn nhìn cô ấy.

Tiểu Nhan cảm thấy không thể giải thích được rằng cái nhìn này khiến cô ấy lạnh sống lưng, cô ấy khẽ cắn môi dưới, nhưng mà khi cô ấy định đồng ý thì có một bàn tay đã giữ lấy vai mình.

“Cảm ơn tổng giám đốc Hàn có lòng tốt, nhưng tôi đã hứa sẽ đưa cô ấy về. Bây giờ để cô ấy thả bồ câu của tôi lên xe của anh thì tôi sợ Tiểu Nhan sẽ bị làm khó”

Tiêu Túc đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng ôm một bên vai Tiểu Nhan, rồi thuận thế ôm cô ấy vào lòng, trên môi nở nụ cười giải thích với Hàn Thanh.

Ánh mắt của Hàn Thanh cứ như vậy mà rơi vào trên tay của Tiêu Túc, anh ta dời đi trong khoảng hai giây, nhưng Tiêu Túc vẫn tinh ý mà bắt lấy. Cậu ta bình tĩnh nhìn Hàn Thanh, chờ anh ta làm hành động tiếp theo.

Đáng tiếc là không có, ánh mắt Hàn Thanh trở nên lạnh lùng, giọng nói không chút cảm xúc.

“Đã như vậy thì sẽ không miễn cưỡng nữa”

Dứt lời thì anh ta lái xe bỏ đi.

Tiểu Nhan nhìn theo đuôi xe hồi lâu mới định thần lại, hôm nay… hình như Hàn Thanh tự mình lái xe, tại sao chú Nam lại không đưa anh đi dự tiệc?

“Tự nhiên đứng đờ ra đó làm gì? Đi rồi”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play