Hàn Minh Thư đã nói như vậy rồi thì cha Chu cũng không nói được gì, đành phải gật đầu.

Dạ Âu Thần đi vào phòng bếp, Tiêu Túc đang giúp rửa bát thì thấy Dạ Âu Thần đi vào, cậu ta có chút kinh ngạc: “Cậu Dạ? Sao anh lại vào đây? Bên ngoài xảy ra chuyện gì à?”

Tiểu Nhan ngẩng đầu lên nhìn anh khi cô ấy nghe thấy giọng nói của Tiêu Túc. Dạ Âu Thần nhíu mày, đôi môi mỏng của anh mím chặt giống như đang gặp khó khăn gì đó, chỉ chốc lát sau đôi môi mím chặt ấy mở ra phun ra một vài chữ.

“Tôi có thể làm gì cho mọi người?” Mọi người nghe xong thì sắc mặt hơi đổi.

Tiểu Nhan phản ứng trước, lắc đầu: “Không cần đầu, chúng tôi ở đây cũng sắp bận rộn xong rồi, anh cứ ở cùng Minh Thư bên ngoài là được rồi.”

Tuy nhiên, Dạ Âu Thần vẫn đứng yên tại chỗ, anh biết rằng tiệm mì đang rất bận, nếu anh ra ngoài bây giờ, Minh Thư có thể sẽ tự mình đi giúp.

Thấy anh vẫn đứng yên tại chỗ, Tiểu Nhan cảm thấy rất lúng túng, cũng không biết nói gì còn Tiêu Túc thì liếc nhìn Tiểu Nhan rồi tiếp tục cúi đầu rửa bát.

Thực ra đây là lần đầu tiên cậu ta rửa bát, ở với Dạ Âu Thần lâu năm thì anh có vẻ như không gì không làm được, nhưng mà chuyện bếp núc thì thật tệ.

Nhưng khả năng học tập của cậu ta cũng khá mạnh, dù không thể làm tốt nhất nhưng mà cũng không tệ.

Nếu bát không được làm sạch trong lần rửa đầu tiên thì cứ cọ rửa nhiều lần là được.

Ít ra thì cậu ta cũng đã chia sẻ công việc để người khác làm việc khác.

Và lúc này thì Tiêu Túc thực sự không nghĩ ra Dạ Âu Thần có thể giúp được gì khi đi vào đây?

Ngược lại thì cậu ta cảm thấy bởi vì khí thế trên người cậu Dạ, nếu tiếp tục đứng ở đây thì có lẽ những người khác ở đây sẽ không thể tiếp tục hoạt động tốt.

Ví dụ, hai cô gái được thuê đến giúp đỡ đã cầu cứu.

Vì sự xuất hiện của Dạ Âu Thần nên họ cứ nhìn chằm chằm vào Dạ Âu Thần, thậm chí mặt họ cũng đã đỏ bừng vì xấu hổ.

Tiêu Túc: Họ không dám để Dạ Âu Thần làm việc, nhưng mà La Tuệ Mỹ thì khác, bà ấy vừa nhìn thấy sự giao tiếp giữa đôi trẻ bên ngoài liền biết Dạ Âu Thần vào đây là do chủ ý của Minh Thư.

Vì vậy bà ấy cũng không khách sáo, trực tiếp chào hỏi Dạ Âu Thần.

“Dạ Âu Thần, nếu cậu đã muốn giúp thì cứ bưng bát mì này đến bàn thứ ba bên ngoài.”

Bàn ba?

Dạ Âu Thần nhìn một lượt, gật đầu rồi cầm mầm bưng lên mặt không đổi sắc xoay người lại.

“Mẹ, làm sao mẹ có thể…

“Ồ, đừng lo lắng, nếu cậu ấy đã vào đây thì điều đó có nghĩa là cậu ta thực sự muốn giúp, nếu con không cho cậu ta giúp mới là không phải. Con nghĩ tại sao cậu ấy lại vào?”

Sau khi nghe điều này thì Tiểu Nhan trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó thì cô ấy cũng hiểu.

Nếu Dạ Âu Thần vào mà Minh Thư không vào thì có thể chính là Minh Thư đã gọi anh vào.

“Là do cậu ấy muốn giúp, nên con cứ yên tâm đi.” Tiểu Nhan cắn môi dưới, khóe miệng vẫn không khỏi giật giật: “Làm sao con dám yên tâm…”

Chủ tịch tập đoàn nhà họ Dạ đến tiệm mì của cô ấy giúp cô ấy bưng đồ ăn, trong đời cô chưa bao giờ nghĩ đến điều này, nếu không có Minh Thư …

Sau khi cô ấy gặp Minh Thư thì mọi thứ dường như đã khác.

Nghĩ đến đây thì Tiểu Nhan cụp mắt xuống và không nói gì.

Lúc này, Tiêu Túc đột nhiên nói: “Kỳ thực cô không cần cảm thấy căng thẳng đầu, cậu Dạ làm chuyện này nhất định phải có lý do. Hiện tại cậu Dạ rất nghe lời mợ cho nên cô không cần cảm thấy có gánh nặng”

Tất nhiên Tiểu Nhan biết rằng Dạ Âu Thần làm điều này hoàn toàn vì Minh Thư, nhưng cũng bởi là vì Minh Thư nên gánh nặng của cô ấy càng thêm nặng.

“Um.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play