Sau khi ngồi xuống, Tiểu Nhan nhìn phòng lớn như vậy, có chút bất lực nhìn Đậu Nành.

“Đứa nhóc này, chúng ta chẳng qua chỉ có hai người tới ăn cơm mà thôi, cháu làm sao lại đi gọi một phòng to lớn như vậy? Tuổi còn nhỏ mà xa hoa như vậy cũng không phải chuyện tốt đâu nha, cho dù là có tiền, cũng phải tiết kiệm một chút có biết hay không hả?”

“Cháu biết rồi ạ dì Tiểu Nhan, lần sau cháu sẽ không như vậy nữa~” Đậu Nành nhe đầu lưỡi về phía Tiểu Nhan, bộ dáng cháu đã biết sai rồi.

Biết sai có thể sữa, Tiểu Nhan cũng không tiện trách cứ cậu nữa.

Hai người ngồi xuống chọn món, sau đó Tiểu Nhan phát hiện Đậu Nành gọi rất nhiều, không khỏi nhíu mày: “Vừa rồi không phải dì mới nói với cháu, có tiền cũng không nên sài lung tung sao? Chúng ta chỉ có hai người, cháu gọi nhiều như vậy, làm sao ăn cho hết đây hã?”

Đậu Nành không nghe lời cô ấy, vẫn là theo ý mình gọi món với nhân viên phục vụ, Tiểu Nhan nhịn lửa không nổi giận trước mặt nhân viên phục vụ.

Chờ nhân viên phục vụ đi rồi, Tiểu Nhan mới lên tiếng trách cứ.

“Đậu Nành, cháu bị sao vậy? Không phải vừa rồi đã hứa rất tốt sao? Sao lúc này lại.. “

“Dì Tiểu Nhan, dì đợi thêm một chút thì sẽ biết thôi”

Tiểu Nhan vẻ mặt mơ hồ.

Cô ấy biết cái gì?

“Ông Hàn, vị này mời..”

Ngay khi Tiểu Nhan nghỉ hoặc ý tứ trong lời nói của Đậu Nành, ngoài cửa truyền đến thanh âm của nhân viên phục vụ, sau đó cửa đẩy ra, một thân ảnh cao lớn dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ, tiến vào phòng.

Trong nháy mắt khi nhìn rõ người đi tới, Tiểu Nhan cảm giác trái tim đang đập của mình, giống như dừng lại. Làm sao… lại là anh ta nữa rồi?

Tiểu Nhan cảm thấy hô hấp và nhịp tim của mình đều ngừng lại, đại não của cô ấy trực tiếp bị đóng băng, trở nên trống rỗng, cô ấy ngồi tại chỗ tại mặt đất.

Nhìn Hàn Thanh được người phục vụ dẫn vào phòng bao. Đã lâu không gặp nhưng trông anh ta không khác gì trước đây, dáng người vẫn ngay thẳng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, áo sơ mi và cà vạt được chăm báct tỉ mỉ, cúc áo khoác được cài gọn gàng và quy cũ. Nhìn liếc qua có thể thấy được sự nghiêm khắc và nề nếp của anh ta.

Đậu Nành đang ở bên cạnh cô ấy cười như một tên trộm.

Vẻ mặt Hàn Thanh vốn là lạnh lùng, lúc đi vào thì mặt không bắt cảm xúc, sau khi khóe mắt liếc nhìn thấy cái gì đó, bước chân của anh ta đột nhiên dừng lại.

Nhưng đó chỉ vẻn vẹn một giấy thôi, lập tức liền trở lại bình thường, như những người xung quanh ngồi vào chỗ.

“Anh Hàn, chính là chỗ này”



“Bác…

Đậu Nành hướng về người mới đến, bi bô gọi, một bên gọi một bên liếc mắt nhìn Tiểu Nhan.

Tiểu Nhan lúc này đang cụp mắt xuống, tóc mái rủ xuống che đi tất cả cảm xúc trong mắt, dáng vẻ này khiến người ta nghĩ rằng cô ấy chỉ đang xấu hổ nên cúi đầu xuống.

Chỉ có Tiểu Nhan biết rằng nội tâm cô ấy không được bình tĩnh vào lúc này.

Bàn tay dưới bàn run rẩy không ngừng, Tiểu Nhan nhãn nhịn đè xuống tâm lý kích động muốn đứng dậy rời đi, cô ấy ngồi đó cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Tại sao…

Cô ấy đã mất rất nhiều thời gian để quên đi người này, trong khoảng thời gian này khiến bản thân trở nên bận rộn, thời gian và tần suất nghĩ đến anh ta ngày càng ít, ít đến nỗi cô ấy nghĩ rằng sau một thời gian, cô ấy có thể hoàn toàn quên đi người đàn ông này.

Nhưng anh ta lại… xuất hiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play