Tiêu Túc vừa bước vào liền cảm thấy nhiệt độ trong phòng làm việc thấp hơn rất nhiều so với bên ngoài, nhưng rõ ràng nhìn dáng vẻ và biểu hiện của Dạ Âu Thần lúc này cũng không có gì khác thường, cho nên cậu ta không biết rốt cuộc đây có phải là cậu ta bị ảo giác không.

“Mọi thứ đã xong rồi sao?”

Dạ Âu Thần nhướng mày, ánh mắt rơi trên người Tiêu Túc.

Đối mặt với ánh mắt sắc bén như vậy, trong tiềm thức Tiêu Túc nuốt nước bọt.

“Vâng, cậu Dạ.”

Sau đó cậu ta đặt tập tài liệu đã được chỉnh lý lên trên bàn làm việc: “Đây đều là những tài liệu đã được chỉnh lý qua, hơi dài chút, cậu Dạ…có thể xem không hết trong một lúc đâu”

Nói xong, Tiêu Túc quan sát vẻ mặt của Dạ Âu Thần.

Vẻ mặt của anh vẫn còn mờ nhạt, đôi tay lộ rõ khớp xương đã cầm lấy tập tài liệu, sau đó lật ra, trên lưng sau của Tiêu Túc toát ra mồ hôi lạnh: “Cậu Dạ, hay là anh cứ từ từ mà xem, tôi…quay về trước đây? “

Tuy rằng cậu ta đã yêu cầu Giang Tiểu Bạch xóa hết những chỗ không cần thiết, nhưng trong lòng cậu ta vẫn thấy không chắc ăn, dù sao thì việc gõ những thứ này thành văn bản thật sự khiến người ta khó xử.

Đặc biệt là mấy chỗ bỏ thuốc kia.

Lúc đó Giang Tiểu Bạch bảo cậu ta xem như là chuyện của người khác mà kể, đừng căng thẳng, sau đó khi cậu ta nói ra, thì chỉ có cảm giác như đang thuật lại những gì mình đã thấy thôi.

Mãi cho đến khi tận tay giao những tài liệu này cho Dạ Âu Thần, thì Tiêu Túc mới dần nhận ra sự nguy hiểm.

Dạ Âu Thần đột nhiên nhướng mày, ánh mắt rơi vào trên mặt Tiêu Túc.

“Cậu lo lắng à?”

Nghe thấy thế, Tiêu Túc vô thức liếm môi lắc đầu: “Không có”

Sao cậu ta phải lo lắng chứ? Ha ha.

“ồ” Dạ Âu Thần thu ánh mắt lại, rồi lạnh lùng nói: “Vậy cậu ở đây đợi đi, đợi tôi xem xong đã”

Tiêu Túc còn có thể nói gì đây? Cậu ta rất căng thẳng, tin rằng cậu Dạ cũng có thể nhìn thấy cảm xúc của mình, nhưng anh ấy vẫn muốn hỏi mình có căng thẳng hay không.

Nhưng mình không thể trả lời với cậu Dạ là mình thật sự rất căng thẳng.

Thực ra, cậu ta không chắc chắn gì về phần tư liệu kia.

Vì vậy, khi Dạ Âu Thần chuẩn bị xem, thì Tiêu Túc quyết định cho Dạ Âu Thần chuẩn bị tâm lý trước.

Thế là, cậu ta ho nhẹ một tiếng, sau đó nói: “Cậu Dạ…Đống tư liệu này là do tôi mời người giúp tôi viết thuê đấy.”

“Viết thuê?”

Dạ Âu Thần hơi nhướng mày, như đang suy nghĩ điều gì đó: “Vậy mọi chuyện đã sắp xếp xong chưa?”

Tiêu Túc biết điều anh đang ám chỉ là gì, lập tức gật đầu: “Không sao, tôi nhất định làm tốt nhiệm vụ bảo mật, nhưng có điều…người viết thuê này là con gái, cho nên kỹ thuật viết của cô ấy có chút mơ mộng, cho nên…



Nói đến đây, Tiêu Túc sáng suốt dừng lại, cậu ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, cậu Dạ nhất định sẽ hiểu ý của cậu ta.

“Tôi biết rồi” Dạ Âu Thần phớt lờ cậu ta, cúi đầu xem tư liệu.

Thái độ của anh rất nghiêm túc, xem tư liệu trước mặt rất chăm chú, như thể thứ mà anh đang cầm trên tay không phải là tập tư liệu gì cả, mà là một bảo vật vô cùng quý giá.

Trên thực tế, đối với Dạ Âu Thần mà nói, đoạn quá khứ thuộc về Minh Thư chính là báu vật của anh.

Anh xem rất nghiêm túc, như thể anh không để ý những thứ phong cách vẽ tranh gì đó, cũng không quan tâm là do người như thế nào viết ra, đối với anh mà nói thì mấy thứ đó không quan trọng. Và sự căng thẳng ban đầu của Tiêu Túc về sau cũng dần dần được thả lỏng, bởi vì cậu ta thấy Dạ Âu Thần như bị cuốn vào ký ức của chính mình, thỉnh thoảng lại cau mày, Tiêu Túc cứ nghĩ rằng ban đầu anh không hài lòng với đống tư liệu này, khi muốn giải thích, nhưng Dạ Âu Thần lại không mắng mỏ cậu ta, và tiếp tục cau mày nhìn xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play