Cho nên hiện tại khi Dạ Âu Thần gọi điện thoại cho cậu ta, Tiêu Túc cảm thấy vô cùng kì quái.

Giọng nói của Dạ Âu Thần truyền tới qua điện thoại.

“Cậu biết rất rõ quá khứ giữa tôi và Minh Thư phải không?”

Nghe vậy, trong lòng của Tiêu Túc vang lên một tiếng lộp bộp, thì ra gọi cho cậu ta là vì chuyện này?

“Tuy tôi không dám nói là 100%, thế nhưng tôi cũng biết rõ tới tám phần” Dù sao từ trước tới nay Dạ Âu Thần vẫn luôn rất tín nhiệm cậu ta, chưa từng giấu cậu ta bất cứ chuyện gì, cho nên Tiêu Túc biết rất nhiều chuyện.

Dù sao từ trước tới nay Dạ Âu Thần vẫn luôn rất tín nhiệm cậu ta, chưa từng giấu cậu ta bất cứ chuyện gì, cho nên Tiêu Túc biết rất nhiêu chuyện.

“Được, vậy tôi muốn cậu sắp xếp mọi chuyện thành một tài liệu hoàn chỉnh cho tôi”

Cái gì?

Cái gì cơ?

Bắt cậu ta sắp xếp mọi chuyện trước đây thành một tài liệu hoàn chỉnh ư?

Lúc mà Tiêu Túc nghe xong câu nói ấy, cậu ta cứ tưởng mình đã nghe nhầm. Cả người của cậu được gì, tìm ai cũng được ngoại trừ Dạ Âu Thần, dù sao đi nữa thì anh cũng muốn chính cậu ta đem tài liệu hoàn chỉnh đến là được. Cậu †a cảm thấy vô cùng khó xử, dù sao đây cũng là chuyện yêu hận giữa cậu Dạ và mợ lúc đó.

Chuyện yêu hận, đối với một người đàn ông như cậu ta mà nói dù sao chính bản thân của cậu †a cũng cảm thấy rất khó mở miệng.

“Cậu Dạ, cái kia…Chúng ta có thể bàn bạc lại về vấn đề này một chút có được không, chuyện này… “

Tiêu Túc còn định nói thay cho bản thân mình vài lời nữa thì đột nhiên một giọng nữ nhẹ nhàng truyền ra từ phía điện thoại của Dạ Âu Thần: “Anh không ngủ được sao, anh đang làm gì vậy?”

Là thanh âm của mợi Mợ ơi cứu tôi với!

Huống hồ ở đây lại còn là ở bờ biển nữa, dù sao cô cũng là phụ nữ có thai.

Nghĩ vậy, Dạ Âu Thần cau mày, lạnh giọng nói: “Mau đi vào.”

Hàn Minh Thư ở bên trong áo khoác của anh ngẩng đầu, không hề nhúc nhích dù chỉ nửa bước.

“Anh gọi điện thoại cho ai vậy?”

Dạ Âu Thần có chút cắn chặt hàm dưới, khẽ cúi đầu nhìn chăm chú người con gái trước mặt.

Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt của cô tràn đầy hào quang, trong veo vừa động, nhìn anh không chút tạp chất, giống như chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn rõ anh, nhưng cũng giống như cô không hiểu gì cả.

Ánh mắt như vậy…

Con ngươi của Dạ Âu Thần khế đảo qua, anh vô thức nhìn đi chỗ khác, rơi vào dái tai trắng nõn, nhỏ nhắn và tỉnh xảo của cô. Yết hầu anh khẽ lên xuống, không hiểu sao giọng của anh cũng trầm thấp đi vài phần “Là người trong công ty mà thôi.”

Anh ngẩn người giải thích: “Gọi điện thoại cho anh hỏi chuyện liên quan đến công việc”

“Liên quan đến công việc sao?”

Hàn Minh Thư chớp chớp mắt: “Đã hơn mười một giờ? Giờ là ban đêm rồi, mà nhân viên công ty của anh yêu thích công việc lắm sao? Giờ là giờ nghỉ rồi mà còn muốn xử lí công việc sao, thậm chí còn gọi điện thoại cho tổng giám đốc nữa, có vẻ như hơi quá thì phải?”

“Đúng vậy.”

Dạ Âu Thần cười nhạt một tiếng: “Bọn họ yêu công việc như vậy, một phần là do em đấy”

“Em sao?”

Ánh mắt của Dạ Âu Thần vẫn nhìn chằm chăm vào vành tai nhỏ xíu của cô, hơi động đậy.

“Em quên rồi sao?”

Giọng của anh trầm thấp, lại còn thổi nhẹ vào bên tai của cô: “Tất cả cổ phần của công ty đều nằm trong tay của em đấy, bà Dạ”

Ánh mắt của Hàn Minh Thư thay đổi, Dạ Âu Thần không nhắc tới chuyện này thì cô cũng quên mất.

Lúc trước, không ngờ anh đưa cho cô một bản hợp đồng. Vừa nhìn thấy là cô đã cảm thấy có gì đó không thích hợp, không ngờ kết quả đúng là xảy ra chuyện thật Nghĩ lại là thấy tức!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play