Với tình cảnh như vậy, Mạnh Tuyết U thông đồng với giám đốc nhà hàng, ngủ với đủ thể loại đàn ông và xin họ trả tiền giúp mình.

Ban đầu chỉ là ba mươi lăm triệu, ba trăm năm mươi triệu, bảy trăm triệu.

Sau này khi tìm tới cửa đã hơn ba tỷ rưỡi.

Mạnh Tuyết U chỉ là bạn giường của người ta, hơn nữa cô ta phải lấy lòng mới có cơ hội. Đối với đám người đó, bỏ chút tiền nhỏ để ngủ với gái cũng không sao.

Nhưng khi số tiền càng ngày càng nhiều, số túc đọc.

Thì ra từ sau khi cô ra nước ngoài, ba của Mạnh Tuyết U đã thiếu bọn cho vay nặng lãi một số tiên lớn. Chúng tới nhà hàng Mạnh Tuyết U đòi nợ, bắt cô bán thân trả nợ.

Muốn để con gái trả tiền.

Với tình cảnh như vậy, Mạnh Tuyết U thông đồng với giám đốc nhà hàng, ngủ với đủ thể loại đàn ông và xin họ trả tiền giúp mình.

Ban đầu chỉ là ba mươi lăm triệu, ba trăm năm mươi triệu, bảy trăm triệu.

Sau này khi tìm tới cửa đã hơn ba tỷ rưỡi.

Mạnh Tuyết U chỉ là bạn giường của người ta, hơn nữa cô ta phải lấy lòng mới có cơ hội. Đối với đám người đó, bỏ chút tiền nhỏ để ngủ với gái cũng không sao.

Nhưng khi số tiền càng ngày càng nhiều, số Thanh. Sau đó, nợ không trả hết, ba lại bỏ trốn.

Mạnh Tuyết U quyết định bỏ trốn nhưng bị bắt tại trận tại nhà, làm bọn đòi nợ tức giận, đăng hình lên mạng.

Thậm chí còn cưỡng bức tập thể.

Một đám đàn ông, Mạnh Tuyết U được đưa đến bệnh viện mới nhặt một mạng về.

Từ đó về sau, đầu óc Mạnh Tuyết U có vấn đề.

“Chuyện chính là như vậy.”

Hàn Minh Thư vuốt tập tài liệu, đầu ngón tay run rẩy, thậm chí môi trở nên tái nhợt.

Tiêu Túc thấy cô như vậy cảm thấy không tốt nên khuyên: “Mợ đã biết mọi chuyện rồi, còn lại giao cho tôi giải quyết. Mợ yên tâm, tôi sẽ xử lí tốt”

Nói xong, Tiêu Túc hơi do dự lấy tập tài liệu trong tay Hàn Minh Thư.

Hàn Minh Thư: “..”

Cô nhìn đầu ngón tay trắng bệch của mình, chợt ngẩng đầu nhìn Tiêu Túc: “Anh định xử lí thế nào?”

Tiêu Túc: “Hả?”

Mợ hỏi như vậy, chẳng lẽ mợ thương hại Mạnh Tuyết U sao?

Ngay lúc Tiêu Túc chần chừ trả lời, Hàn Minh Thư rủ mắt nhỏ giọng nói: “Được rồi, anh cứ làm việc đi, đừng để cho anh ấy biết”

Dù sao Dạ Âu Thần cũng không nhớ chuyện cũ.

Tiêu Túc cất tài liệu, cậu ta gật đầu.

“Tôi biết rồi”

Đợi sau khi Tiêu Túc đi khỏi, Hàn Minh Thư nhìn phía trước ngẩn người.

Có lẽ cô nhớ về tình bạn xưa, đọc quá khứ của Mạnh Tuyết U…

Cô buồn cười nhận ra mình đang thương hại cô ta.

Thậm chí cô còn muốn đưa tay giúp đỡ.

Rồi cô nhớ đến những gì bản thân đã trải qua.

Vì thế, cô nén suy nghĩ đó lại.

Hàn Minh Thư hít một hơi thật sâu và nhìn bên ngoài cửa sổ, cô tự nhủ mới lòng mình.

Cô không phải Đức mẹ, cô không thể buông bỏ những chuyện trước kia mà giúp đỡ Mạnh Tuyết U.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play