“Được”

Sáng ngày thứ hai, Dạ Âu Thần liền gọi Tiêu Túc đến văn phòng để hỏi chuyện ở nhà cũ nhà họ Dạ.

Nói đến nhà cũ, gương mặt Tiêu Túc trở nên hơi sượng.

“Sao bây giờ Cậu Thần lại hỏi vê chuyện ở nhà cũ vậy?”

“Sao thế?”

Dạ Âu Thần quan sát nét mặt của cậu ta: “Nhà cũ có vấn đề gì?”

Tiêu Túc gãi đầu giải thích: “Cũng không có gì, chỉ là nhà cũ đã bỏ hoang nhiêu năm, Cậu Thần muốn quay về đó ở sao?”

Quay về đó ở?

Dạ Âu Thần nhớ lại những lời Hàn Minh Thư nói hôm qua.

Cô nói trước đây hai người từng ở nơi này, như vậy…

Trở về có thể giúp mình lấy lại trí nhớ không?

Nghĩ thế, Dạ Âu Thần gật đầu: “Cậu cho người chuẩn bị và quét dọn đi. Ngày mai tôi sẽ qua xem”

“Vâng ạ, Cậu Thần”

Sau khi nhận việc, Tiêu Túc rời khỏi phòng với tâm trạng hơi bực bội.

Cậu Thần…

Trước đây ghét nhà cũ nhất mà.

Bởi nơi đó là ông cụ Dạ từng ở. Khi còn trẻ, ông cụ cho người xây nên sau này khi cả hai bất hòa thì Dạ Âu Thần lấy toàn bộ tập đoàn Dạ và đưa ông cụ vào viện dưỡng lão.

Nói dễ nghe là viện dưỡng lão.

Thật ra chính là bệnh viện tâm thần.

Sau đó, Cậu Thần cho người niêm phong căn nhà và nó đã phủ bụi cho đến giờ.

Không ngờ rằng, nó cũng có ngày được mở ra.

Tiêu Túc suy ngẫm cẩn thận, nếu không phải nguyên nhân đặc biệt thì Cậu Thần sẽ không cho cậu ta làm như vậy. Vì vậy, trước tiên Tiêu Túc gọi cho Hàn Minh Thư.

Đừng nhìn bề ngoài mọi chuyện là Cậu Thần làm chủ, thực tế vẫn là mợ quyết định!

Khi Hàn Minh Thư nhận điện thoại của Tiêu Túc thì rất kinh ngạc, cô không ngờ Dạ Âu Thần sẽ cho cậu ta đi làm việc này và cậu ta gọi điện hỏi ý kiến mình, từ khi nào cô có quyền lực lớn như thế?

Đến khi Hàn Minh Thư gật đầu, xác định cô và Dạ Âu Thần sẽ đi đến đó thì trong lòng Tiêu Túc đã chắc chắn. Nếu không phải vì mợ thì Cậu Thần làm sao nhắc đến nhà cũ nhà họ Dạ.

Nghĩ vậy, Tiêu Túc liền kể mọi chuyện trước đây cho Hàn Minh Thư nghe. “Ừm, những điều anh nói tôi đã biết nhưng bây giờ anh Thần đã mất trí nhớ. Chúng tôi cũng không ở đó, chỉ là để anh ấy đi dạo một vòng. Dù sao đã từng sống nên biết đâu sẽ kích thích khiến anh ấy nhớ điều gì đó”

Tiêu Túc nghe vậy bèn gật đầu: “Tôi hiểu rồi thưa mợ”

“Đúng rồi, anh Thần bảo anh đi làm việc này, tại sao anh lại gọi cho tôi?”

Rốt cuộc Hàn Minh Thư vẫn tò mò.

Tiêu Túc: “…

Nói thật với cô, tôi đoán chắc chắn bây giờ Cậu Thần nghe lời cô nhất nên tôi muốn gọi để hỏi ý cô”

Ra là vậy, Hàn Minh Thư cảm thấy ngọt ngào trong lòng nhưng cô không nói gì cả.

Đến khi sắp kết thúc, Tiêu Túc chợt gọi cô một tiếng ‘mợ.

“Sao vậy Tiêu Túc, anh còn chuyện gì nữa à?”

Bị Hàn Minh Thư hỏi, lời đã đến bên môi song, một chữ Tiêu Túc cũng không thể nói. Hàn Minh Thư chờ bên kia ngập ngừng một lúc mới lấy lại thái độ bình thường lên tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play