Dạ Âu Thần bị cô đẩy ra, thân hình thon dài nằm xuống cạnh cô, anh thấp giọng nói: “Cô tuổi chó à mà lần nào cũng cắn?”

Thẩm Cửu phản ứng lại, đây là giọng Dạ Âu Thần.

Bây giờ cô đã tỉnh táo, sau khi ý thức được vừa nãy Dạ Âu Thần làm gì mình, tim cô đập nhanh hơn, khẽ cắn môi dưới, cô hỏi anh trong bóng đêm.

“Anh chạy xuống chỗ tôi làm gì? Anh có giường mà?” Nói xong Thẩm Cửu còn sờ bên cạnh, chạm vào sàn nhà lạnh lẽo, xác định mình vẫn đang nằm trên sàn nhà thì cô càng thấy ngạc nhiên hơn.

Dạ Âu Thần cười chế nhạo: “Cô cướp chăn của tôi đi, tôi đắp cái gì?”

Thẩm Cửu: “… Vậy anh cũng không cần chạy xuống chen chúc ngủ với tôi trên sàn nhà chứ?”

Dạ Âu Thần: “Chăn ở đâu thì tôi ở đó.”

Thẩm Cửu: “Vậy vừa nãy anh làm gì?”

Cho dù anh thật sự vì chăn thì vừa nãy anh làm vậy là có ý gì?

“Thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.”

Thẩm Cửu: “…”

Nghĩa vụ vợ chồng?

Trong lúc suy nghĩ, tay Dạ Âu Thần đã đặt lên eo cô, cơ thể cao lớn lại gần, hơi thở ấm áp quanh quẩn trong hơi thở của cô.

Thẩm Cửu vô thức trở nên căng thẳng, giữ lấy bàn tay không an phận của anh, cô hét lớn: “Anh lại làm gì vậy? Về giường của anh đi.”

“Cô thấy cặp vợ chồng nào ngủ riêng giường chưa?” Dạ Âu Thần mặc kệ cô, dễ dàng tháo được sự trói buộc của cô, sau đó vén áo cô lên thăm dò bên trong.

“… Trước kia chẳng phải chúng ta ngủ riêng vẫn yên ổn đó sao, tại sao đột nhiên lại thay đổi?”

Lời cô vừa dứt, bàn tay đang di chuyển trên eo cô cũng thoáng khựng lại, sau đó Thẩm Cửu cảm thấy hơi thở trên người Dạ Âu Thần lạnh đi: “Đột nhiên thay đổi?”

Thẩm Cửu gật đầu.

Giọng Dạ Âu Thần dần lạnh hơn: “Ý cô là cô không muốn thay đổi?”

Thẩm Cửu đột nhiên không biết phải trả lời thế nào, trong lòng cô có điều muốn nói với anh nhưng những lời đó tạm thời cô không thể nói ra nên chỉ có thể im lặng.

Cô nghe thấy tiếng thở phập phồng của Dạ Âu Thần trong đêm tối, dường như anh giận rồi.

“Không muốn ngủ cùng giường với tôi? Ngủ với tôi khiến cô uất ức?”

Thẩm Cửu: “Tôi không…”

“Phụ nữ hai đời chồng như cô thì có gì mà uất ức?”

Không đợi cô nói hết, Dạ Âu Thần đã lạnh lùng nói tiếp, cô bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Được rồi, anh thật sự dễ giận hơn cô nghĩ.

Bàn tay trên eo cô rụt lại, không còn quấy rầy cô nữa, trong lòng Thẩm Cửu hơi trống rỗng, cô không nhìn thấy bóng dáng đối phương, chỉ có thể lẳng lặng trở mình, ban đầu cô định một mình độc chiếm chiếc chăn này.

Nhưng sau khi biết Dạ Âu Thần ngủ cùng mình, cô chỉ đắp một góc chăn, còn lại đều cho anh.

Sau đó cô không thể ngủ được nữa.

Tiếng thở sau lưng dao động cũng giống cô, không thể đều đều chìm vào giấc ngủ.

Mặc dù cùng giường nhưng họ lại có những giấc mơ khác nhau.

Cho đến rạng sáng, sau khi Thẩm Cửu dậy, nhìn thấy Dạ Âu Thần vẫn nằm cạnh cô thì nhỏ giọng hỏi: “Anh dậy chưa? Có cần tôi giúp anh không?”

Hỏi xong chính Thẩm Cửu cũng giật mình.

Tối qua Dạ Âu Thần tới giường cô bằng cách nào? Chân anh đi lại không tiện, lẽ nào sau khi cô ngủ Lang An tới giúp anh?

Nhưng bây giờ Thẩm Cửu chẳng có thời gian để nghĩ nhiều điều này, điều mà cô cần đối mặt bây giờ là làm thế nào để đưa Dạ Âu Thần trở về xe lăn?

Nghe thế, Dạ Âu Thần đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt sắc lạnh nhìn cô chằm chằm.

“Không cần.”

Thẩm Cửu: “… Vậy anh đứng dậy thế nào?”

“Không liên quan đến cô.”

Thẩm Cửu: “Được, vậy tôi đi đánh răng.”

Nói xong Thẩm Cửu thật sự không để ý đến anh nữa mà đứng dậy đi vào phòng tắm.

Nghe thấy tiếng đánh răng từ trong phòng tắm, Dạ Âu Thần nằm đó cười mỉa ra tiếng.

Người phụ nữ này thật không có lương tâm!

Sau khi Thẩm Cửu đánh răng rửa mặt đi ra, cô thấy Dạ Âu Thần đã chống tay ngồi dậy, anh khoanh hai tay trước ngực nhìn cô bằng ánh mắt lạnh băng: “Lại đây giúp tôi.”

Thẩm Cửu dừng lại một lúc rồi đi về phía anh.

Cô đẩy xe lăn tới trước mặt Dạ Âu Thần: “Tôi đỡ anh lên nhé?”

Nói xong cô từ từ ngồi xổm xuống, đặt tay Dạ Âu Thần lên vai mình rồi đỡ anh đứng dậy.

Dạ Âu Thần cũng không từ chối, mượn sức của cô từ từ đứng dậy, đột nhiên anh hỏi: “Cô ghét bỏ tôi?”

“Hả?” Thẩm Cửu trả lời theo phản xạ, không hiểu anh đang nói về cái gì.

“Vì tôi tàn tật?”

Nghe vậy Thẩm Cửu hơi khựng lại, vốn đã rất vất vả mới dìu được anh dậy, bây giờ lại ngạc nhiên nhìn anh, lực trên tay không còn, cả hai ngã ngửa trên chăn.

“Xin lỗi…” Thẩm Cửu tái mặt, nhanh chóng đỡ dậy dậy: “Anh không bị ngã đau chứ?”

Dạ Âu Thần lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: “Trả lời câu hỏi của tôi?”

“Hả?” Thẩm Cửu phản ứng lại, nhớ lại những gì anh vừa hỏi, hình như anh hỏi có phải cô ghét bỏ anh vì anh tàn tật không?

“Làm sao có thể?” Thẩm Cửu ngượng ngùng cười.

Tay cô bị Dạ Âu Thần siết chặt, cơ thể cao lón của anh hơi ngả về phía trước, hơi thở của anh bao quanh cô: “Vì tôi là người tàn tật đứng cũng không đứng nổi nên cô ghét bỏ tôi? Không muốn ngủ chung giường với tôi, cũng không muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với tôi?”

Thẩm Cửu: “…”

Cô ngạc nhiên mở to mắt, nhìn Dạ Âu Thần gần ngay trước mắt một cách khó hiểu.

Rốt cuộc anh ấy làm sao vậy? Hai ngày nay trở nên thật khác thường.

Còn hỏi cô liệu có ghét bỏ anh không?

Thẩm Cửu cô bây giờ thế này làm gì có tư cách ghét bỏ người khác.

“Không!” Thẩm Cửu lắc đầu, phủ nhận câu hỏi của anh: “Tôi sẽ không ghét bỏ anh.”

“Thật sao?” Dạ Âu Thần nhìn cô tìm tòi nghiên cứu, giống như đang kiểm tra xem cô nói thật hay không, Thẩm Cửu hít sâu một hơi, ngửa mặt ra sau một chút: “Anh đừng như vậy, tôi đỡ anh dậy trước đã.”

Thẩm Cửu tốn rất nhiều sức mới đỡ được Dạ Âu Thần ngồi lên xe lăn, cô mệt đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thở hổn hển.

Sau khi Thẩm Cửu ngồi thẳng eo, cuối cùng cô cũng nhìn thẳng vào Dạ Âu Thần.

“Dạ Âu Thần.”

“?”

“Thực ra anh không cần tự xem nhẹ bản thân, dù anh ngồi trên xe lăn thì thế nào? Anh vẫn là anh, không ai có thể thay đổi được anh, anh vẫn là người độc nhất vô nhị trên đời. Trên đời sẽ không có người thứ hai như anh, biết không?”

Đôi mắt cô trong veo, nhìn anh cực kỳ chân thành và nói những lời này.

Nhưng thấy cô cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi mới nói ra như vậy khiến mọi người không hề cảm thấy sự nịnh nọt hay ác ý.

Lòng Dạ Âu Thần rung động.

Giống như đột nhiên nhìn thấy mặt trời ấm áp trong mùa đông lạnh giá.

Đôi môi mỏng của Dạ Âu Thần khẽ mấp máy, lại nghe cô nói tiếp: “Dù thế nào đi nữa, sẽ luôn có người không ghét bỏ anh. Tôi cảm thấy Dạ Âu Thần anh đã rất lợi hại rồi, cho nên… đừng tự ti.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play