Sau khi Hàn Minh Thư đến toilet xong thì nói cảm ơn với người giúp việc, người hầu kinh sợ nói không cần sau đó rời đi.

Sau đó, Hàn Minh Thư tiến vào toilet, vốn dĩ cô cho rằng mình sẽ phải tìm một phen, ai ngờ vừa vào đã nhìn thấy Tống An đang ngẩn người ở bồn rửa tay, trên mặt còn có vệt nước mắt chưa khô, bà ấy có vẻ như không vội ra ngoài, cho nên sau khi tiến vào xong thì chưa chỉnh trang lại.

Nghe thấy tiếng bước chân, Tống An nhìn thoáng qua nơi phát ra âm thanh, sau khi nhìn thấy Hàn Minh Thư thì cười nói: “Đây”

Hàn Minh Thư dừng bước chân lái, có chút luống cuống nhìn ta.

Dù sao đối phương cũng là dì của Dạ Âu Thần, mối quan hệ với cô thực ra cũng không thân thiết như vậy, bây giờ nhìn thấy bà ấy vừa rơi nước mắt vùa miễn cưỡng nở một nụ cười ôn nhu với cô, trong lòng cô cực kỳ khó chịu.

“Thật ra nếu cháu không tới, dì cũng có thể điều chỉnh tốt tâm trạng của mình.”

Ngay khi cô đáng luống cuống, Tống An đột nhiên nói một câu.

Bờ môi Hàn Minh Thư giật giật, sau đó bước chân đến bên cạnh bà ấy, đưa một bịch khăn nhỏ qua.

“Dì lau nước mắt đi ạ”

Tống An nhìn bịch giấy kia một lúc lâu mới đưa tay nhận lấy, rút một cái lau sạch nước mắt, khì mũi, sau đó nói: “Thật ra là dì nghĩ đến một số chuyện trước đây, có chút cảm thán, chứ không đau lòng.”

Chỉ là nước mắt bà ấy muốn chảy ra, nếu như không phải Đậu Nành nhắc nhở thì ngay cả chính bản thân bà ấy cũng không biết chuyện này.

“Chuyện trước kia….”

“Đúng vậy, lão già kia…. . truyện tiên hiệp hay

Tất cả là do lão già kia, nếu như năm đó ông ta không ép buộc dì và chị gái dì, thì dì và chị gái dì đã không bỏ nhà trốn đi, nếu như không bỏ nhà trốn đi, có khả năng…

Chị của dì sẽ không chết, đó cũng chính là…

Mẹ chồng của cháu.”

Mẹ của Dạ Âu Thần – Tống Tâm.

Người này…

trước đây Dạ Âu Thần đã nhắc qua với cô. Trước đây khi Dạ Âu Thần xảy ra xung đột với Dạ Y Viên, khi đó sau khi cô nghe được lời của Dạ Âu Thần nói, chỉ cảm thấy tính khí của bà mẹ chồng tương lai của mình rất mạnh mẽ, rắn rỏi, sau khi phát hiện đối phương ngoại tình, liền lập tức ly hôn, sau đó cả đời không qua lại với nhau.

Kiểu tính tình quyết đoán này làm cho cô vô cùng ngưỡng mộ.

Vì vậy năm đó Dạ Âu Thần chán ghét Dạ Y Viên như vậy.

Nhưng mà…

“Này thì có chút xa rồi, thực sự cũng chỉ là suy nghĩ của dì mà thôi, trên thế giới này căn bản không có nếu như, nếu như thực sự có nhiều giải thiết như vậy, thì đã rất nhiều người không chết đi rồi, chuyện cũng sẽ không phát sinh như bây giờ nữa. Cho dù thế nào đi nữa, hôm nay mọi người có thể tụ họp lại với nhau là không tồi rồi.”

Tống An lau đi những giọt nước mắt, nhẹ giọng nói: “Toàn bộ mọi chuyện trên thế giới này đã được định sẵn rồi, dì và chị ấy quyết định rời nhà đi, chị ấy cũng đã được định trước là gặp phải một tên phụ tình, Âu Thần cũng đã được định trước là được người nhà họ Dạ mang về, sau đó nhất định sẽ gặp được cháu.”

Hàn Minh Thư: “…”

“Toàn bộ mọi chuyện, đều là luật nhân quả.”

Tống An buông mi mắt, lẩm bẩm tự nói với mình.

“Dì à, ván đã đóng thành thuyền rồi, đừng suy nghĩ nữa.”

Hàn Minh Thư đi lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tống An.

“Ừ, dì biết rõ.”

Tống An đến trước bồn rửa mặt, sau đó khẽ cười: “Bây giờ không sao rồi, chúng ta quay về đi.”

“Dì à, có một chuyện cháu cũng muốn nói với dì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play