*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Không xa, không xa, nếu như đi mười năm phút mà có đồ ăn ngon, vậy thì là rất gần”
Tiêu Túc: “….”
Thật là một con hàng tham ăn.
Sau khi hai người đi đến phố ẩm thực, Tiểu Nhan mua rất nhiều đồ ăn ở đây, chỗ này mua một cái, chỗ kia mua một cái, tóm lại bộ dạng chính là cái gì cũng muốn thử.
Tiêu Túc đi theo phía sau cô ấy, nhìn cô ấy vui vẻ như một con chim sẻ, khóe môi không tự giác nhếch lên một nụ cười.
Nếu như, cô ấy có thể tiếp tục vui vẻ như vậy thì thật tốt.
Thật tiếc vì nụ cười này chỉ có thể dừng lại trong tối nay, chờ sau khi trở về, những nụ cười này sẽ biến mất không tung tích.
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiêu Túc trơ nên ảm đạm.
“Tiêu Túc, chúng ta đến cửa hàng đó ăn thịt xiên với uống bia đi.”
Ngay khi Tiêu Túc đang lâm vào trong suy nghĩ của mình, Tiểu Nhan đột nhiên nói với anh, Tiêu Túc nhìn theo hướng tay cô chỉ, lập tức nhíu mày: “Uống bia?”
Ngày hôm đó con nhóc này uống chưa đủ, cho nên hôm nay muốn uống tiếp sao?
Hay là nói, tâm trạng cô ấy bắt đầu không tốt?
Nghĩ tới đây, Tiêu Túc vô ý thức ngước mắt nhìn Tiểu Nhan một cái, thấy trên mặt cô ấy không có chút gì là ưu thương, ngược lại còn mang theo nụ cười ngọt ngào, đôi mắt dưới ánh đèn trở nên vô cùng long lanh.
“Chỉ uống một chút thôi, bia không giống như rượu, không dễ say đâu, anh yên tâm, hôm nay chắc chắn tôi sẽ không uống say làm phiền anh đâu!”
Tiểu Nhan thấy cậu ta đồng ý thì vội vàng chạy về phía kia, Tiểu Nhan nhìn bóng lưng vui mừng kia, con mắt híp lại.
Vừa nãy….
Cô ấy làm nũng với cậu ta sao?
Tiểu Nhan thực sự đến ăn, cô ấy gọi rất nhiều thịt xiên, còn gọi thêm vài chai bia, rót cho Tiêu Túc một cốc, sau đó nâng cốc lên cụng với cốc của Tiêu Túc.
“Đến, chúng ta làm một cốc!”
Tiêu Túc: “???”
“Tuy rằng một nhà bọn họ đều đi gặp người thân, nhưng mà chúng ta cũng không phải đơn thân đơn độc một người, anh nhìn ở nơi đất khách quê người này, chúng ta còn có bạn ở đây ăn thịt nương suống bia, cuộc sống thật hạnh phúc, đúng hay không?”
Tiêu Túc cảm thấy cô ấy nói đúng, chỉ có thể khẽ gật đầu. Tiểu Nhan ngửa đầu tu hết một cốc, cô ấy uống vô cùng phóng khoáng, vừ uongs xong là lại lập tức rót đầy cốc cho mình và Tiêu Túc.
“Nào, chúng ta tiếp tục uống, tối nay chúng ta không say không về!”
“Đừng uống nhiều quá, cô quân vừa nãy cô vừa mới nói cái gì rồi à?”
“Khụ khụ…
Trước đó tôi nói cái gì, tôi đều quên cả rồi, dù sao uống vài cốc cũng không say được, chúng ta cứ uống đi, cùng lắm thì lát nữa say, tôi dìu anh về thôi.”
Tiêu Túc nhất thời không nói lên lời, để cô ấy đỡ cậu ta? Cậu ta nhìn cơ thể cô ấy gầy gò chẳng có mấy lạng thịt của cô ấy, cười nhẹ nói: “Chỉ bằng cô cũng muốn đỡ tôi? Cô không sẽ tôi ngã xuống đè cô bị thương à.”
“Làm sao có thể?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT