Chỉ cần cô muốn, thì sức mạnh của nhà họ Hàn sẽ hai tay dâng cho cô.

Hàn Minh Thư cảm giác chắc là đời trước mình đã cứu vớt cả dải ngân hà cho nên mới có được người anh như vậy.

Hốc mắt cô đỏ ửng: “Anh.”

“Được rồi, ăn canh đi.”

Hàn Minh Thư chỉ có thể cúi đầu ăn canh, Tiêu Túc ở bên cạnh yên lặng nhìn cảnh tượng này, không ngờ Hàn Thanh lại đối xử với em gai sôn nhu như thế.

Thế nhưng anh ta đối với Tiểu Nhan lại không có bất cứ tình cảm gì.

Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Tiểu Nhan thương tâm khổ sở nhỉ?

Nhưng mà, cậu ta là một người ngoài cuộc, không có tư cách nói người ta cái gì. Dù sao thì Hàn Thanh cũng không có trêu đùa tình cảm của Tiểu Nhan, thái độ của anh ấy đã biểu hiện rõ ràng.

Nếu như Tiểu Nhan vẫn cứ chấp mê bất ngộ, vậy tất cả đều do cô ấy tìm.

Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Tiêu Túc có chút đau lòng.

Nếu như Tiểu Nhan cũng cứng rắn như anh, cứ tiếp tục thích?

“A, tại sao? Tại sao không có vẻ cho ngày mai?”

Trong lúc cậu ta đang suy nghĩ, Tiểu Nhan cầm điện thoại từ trong phòng chạy ra, vừa chạy vừa kêu to: “Vé ngày may đã hết, chẳng nhẽ có nhiều người muốn về nước như vậy sao? Chuyện này quá hố người rồi?”

Lúc Tiểu Nhan nói những lời này, cô ấy đưng sở bên cạnh Hàn Thanh, vẻ mặt tội nghiệp nhìn anh ấy: “Anh có thể…

Ở lại thêm vài ngày nữa không? Anh vẫn chưa được nói chuyện với em gái mà.”

Hàn Thanh nhíu mày nói: “Trong công ty có việc gấp, nhất định phải trở về.”

Nghe giọng điệu của anh, Tiểu Nhan cảm thấy không có hy vọng gì rồi, chỉ có thể cắn môi dưới không nói gì, cụp đầu ngồi lại chỗ của mình.

Tất cả mọi người có thể nhìn ra sức sống trên người cô ấy đã biến mất.

Bữa cơm này vô cùng kỳ dị.

Sau khi ăn cơm xong, Hàn Minh Thư nhanh chóng trở về phòng.

Đợi đến buổi tối, nhà họ Uất Trì đột nhiên gọi điện thoại tới, mời mọi người đến ăn một bữa cơm.

Hàn Minh Thư nghĩ đến sáng mai Hàn Thanh sẽ về nước, sau khi nghĩ lại thì cô đồng ý chuyện này, hơn nữa đúng lúc cô có chuyện cần đi tìm Uất Trì Thần.

Tất nhiên, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, đến lúc đó phải biểu hiện thật tốt, không biết Đậu Nành đã tăng yêu thích cho cô đến đâu rồi.

Bởi vì sáng sớm hôm sau Hàn Thanh phải đi, cho nên Tiểu Nhan không co schuts hứng thú nào, sau khi nghe thấy bọn họ bảo muốn đến nhà họ Uất Trì ăn com withif lập tức từ chối.

Lúc đầu Hàn Thanh không muốn đi, nhưng nghĩ tơi sminhf là anh trai của Minh Thư.

Bữa cơm này, người nhà mẹ đẻ là anh ấy chỉ sợ không đi không được.

Cho nên cuối cùng chỉ còn lại Tiểu Nhan và Tiêu Túc.

Vốn dĩ Tiêu Túc định đi theo, kết quả vừa đi ra thì Dạ Âu Thần ý vị thâm trường nhìn cậu ta một cái, sau đó nói: “Cậu ở lại đây đi”

Tiêu Túc không hiểu gì dừng lại: “Cậu Dạ, có phải tôi đã làm sai gì không?”

Dạ Âu Thần mấp máy môi mỏng, suy tư một lúc mới không nhanh không chậm nói: “Có phải cậu đi theo tôi làm việc rất nhiều năm rồi không?”

Mặc dù anh bị mất trí nhớ, nhưng anh có thể nhìn ra được, Tiêu Túc hiểu rất rõ về thói quen của anh và phối hợp với anh trên mọi phương diện rất tốt.

Ví dụ như chỉ cần một ánh mắt hoặc một động tác của anh, Tiêu Túc có thể ngay lập tức hiểu ra anh muốn gì.

Cho nên Dạ Âu Thần suy đoán là cậu ta đã theo anh rất nhiều năm rồi.

Tiêu Túc gật đầu: “Dạ, cậu Dạ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play