*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Anh tỉnh rồi!”
Hàn Thanh vừa định nhắm mắt tiếp tục giả vờ ngủ: “…”
Cô nhóc này.…….
tốc độ nhanh như vậy? Chẳng lẽ là giây phút nào cũng chú ý đến mình hay sao?
Nhớ đến cô ấy bị mình từ chối mấy lần, những lời tồi tệ đều nói hết rồi, thế mà cô ấy vẫn chưa chết tâm, vẫn có chí tiến thủ mến mộ mình như cũ, trong lòng Hàn Thanh liền cảm thấy hơi không dễ chịu.
Tại sao chứ?
Rõ ràng thời gian hai người đơn độc tiếp xúc với nhau không nhiều, trên người anh ấy có điểm nào đáng để cô ấy thích chứ?
Ngoại hình?
Điểm mà Hàn Thanh có thể nghĩ đến chỉ có cái này.
Vừa nghĩ đến Tiểu Nhan chỉ thích ngoại hình của mình, trong lòng anh càng thêm khó chịu.
Lúc này lại nhìn thấy khuôn mặt tươi sáng của Tiểu Nhan, trong lòng cười giễu một tiếng, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt.
Rõ ràng Tiểu Nhan đã nhìn thấy anh mở mắt rồi, hơn nữa cô ấy cũng chào hỏi anh rồi, còn cho rằng anh sẽ nói với mình mấy câu, ai biết được anh chỉ liếc mình một cái liền thu hồi ánh mắt, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
Nụ cười bên khóe miệng của cô cứ như vậy cứng lại.
Anh ấy ngay cả nhìn cũng không hề nhìn lấy cô một cái, còn không chịu nói chuyện với cô, chẳng lẽ…..
cô đáng ghét như vậy sao?
Trong lúc nhất thời Tiểu Nhan cảm thấy chán nản vô cùng, chỉ có thể rũ mắt ngồi ngay ngắn lại, lần này cô không còn chú ý Hàn Thanh nữa, mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Cô ấy không hề biết, biểu cảm lúc này của cô ấy tất cả đều phản chiếu hết lên cửa sổ xe, Tiêu Túc chỉ cần liếc mắt là có thể thu hết biểu cảm của cô ấy vào trong mắt.
Quét mắt nhìn Hàn Thanh ngồi phía sau, hơi thở trên người Tiêu Túc độc ác hơn vài phần, châm chọc mở miệng: “Ngài Thanh chuẩn bị khi nào thì về nước?”
Điểm mặt gọi tên, mí mắt của Hàn Thanh động đậy, lần nữa mở mắt, thản nhiên trả lời một câu.
“Việc trong công Phước Nhãều, rất nhanh thôi.”
“Thế à.”
Tiêu Túc cười: “Vậy xem ra chúng ta không có duyên cùng nhau về rồi.”
Vốn dĩ Tiểu Nhan không định nói gì nữa, lúc này lại nhịn không được hỏi: “Nhanh như vậy anh đã muốn quay về rồi?
Khi nào vậy?”
Tiêu Túc: “……”
Cậu ta cảm thấy chỉ cần Hàn Thanh gật đầu, có lẽ cô ấy sẽ lập tức phi tới cùng về với anh ta.
Hàn Thanh lạnh nhạt nhếch đôi môi mỏng, một lúc sau mới nói: “Qua hai ngày nữa” Qua hai ngày nữa là đi rồi? Tiểu Nhan chớp chớp mắt, đột nhiên cô ấy cảm thấy ngoài này cũng không có gì vui nữa, còn không bằng cùng với Hàn Thanh về sớm một chút, nếu như cô ấy nắm chắc lấy cơ hội ngồi trên cùng một chuyến bay với Hàn Thanh, nói không chừng còn có thể ngồi cùng hàng ghế với anh ấy, đến lúc đó hê hê hê hê……
Xe vừa dừng, Hàn Thanh liền mở cửa xuống xe, Tiểu Nhan nhanh chóng tháo dây an toàn cẩn thận dè dặt theo sau, sau khi dừng xe Tiêu Túc ngồi trên ghế lái, ánh mắt u ám nhìn hai người phía xa.
Tâm trạng cực kì cáu kỉnh, Tiêu Túc bắt đầu vươn tay tìm trong túi, nhưng lại không hề tìm được thứ mà mình muốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT